100 Vạn Sính Lễ – Chương 8

Cô ta không còn chốn dung thân, lại mặt dày mò đến tìm Giang Chính.

Quỳ gối trước cửa nhà tôi, khóc lóc sướt mướt: “Chính Chính, em biết em sai rồi, xin cho em một cơ hội nữa đi, em không cần sính lễ nữa có không?”

Giang Chính, thằng nhóc nhà tôi rốt cuộc vẫn quá mềm lòng, đỡ ta dậy, rút ra hai nghìn tệ.

“Lâm Dao Dao, tôi chỉ giúp đến thế thôi. Đừng đến tìm tôi nữa. Cả đời này tôi thà đàn ông, cũng không đời nào quay lại với .”

Tôi phì , phun cả ngụm nước.

Thằng nhóc này, miệng độc thật.

Sắc mặt Lâm Dao Dao đen đến mức có thể nhỏ ra mực.

Cô ta cắn môi, nhục nhã nhận lấy hai nghìn tệ, không ngoảnh đầu lại mà bước đi.

Hai năm sau, em trai tôi quen mới. Đến lúc bàn chuyện cưới hỏi, tôi – với tư cách chị – đã thêm vào sính lễ mà bố mẹ chuẩn bị từ mười sáu vạn sáu lên thành hai mươi vạn.

Kỷ Lăng Thâm với tư cách rể lại tặng thêm sáu vạn sáu.

Nhà tôi vốn không phải kiểu coi tiền nặng hơn thân.

Tôi có thể cam tâm nguyện bỏ tiền, tuyệt đối không để ai tính kế mình.

À, nghe Lâm Dao Dao dạo gần đây cũng kết hôn rồi.

Chồng ta hơn sáu tuổi, là một “ông ba mươi mấy”.

Tiền sính lễ chỉ hơn ba vạn một chút.

Nhưng dù sao, ta cũng có một mái nhà.

Chỉ không biết, lúc nửa đêm mộng mị, ta có từng hối hận vì những gì mình đã hay không.

Nhưng, trên đời gì có thuốc hối hận?

Tham lam, vốn chính là tội nguyên thủy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...