Nhưng tiếng thở nặng nề của ông vẫn rõ rệt đến mức tôi nghe thấy từng nhịp.
“Tiểu Ỷ từ nhỏ đã cứng đầu, không biết nó đã chịu ấm ức bao lâu rồi…”
Mẹ khẽ thở dài, giọng run run, hơi nghẹn:
“Con bé này… sao chuyện gì cũng chẳng chịu với chúng ta…”
Ngực tôi nghẹn cứng, chỉ có thể âm thầm hít sâu, cố nén lại.
Bất chợt, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu tôi.
“Ly hôn đi là tốt.”
Giọng ông ngoại, hiếm hoi tỉnh táo, vang lên bên tai tôi.
“Tiểu Ỷ nhà ta… đã lâu lắm rồi không còn vui vẻ nữa.
Nó chắc chắn nhớ nhà lắm rồi. Ly hôn rồi dọn về nhà, nó sẽ hạnh phúc hơn!”
Nước mắt tôi ngay lập tức trào ra.
Tôi không còn giả vờ nữa, ôm chặt ông ngoại, bật khóc nức nở.
Ông vòng tay ôm tôi vào lòng, nhè nhẹ vỗ lưng tôi từng nhịp, giống như hồi nhỏ dỗ tôi ngủ .
Mẹ thấy cũng bị lây, khóc thành tiếng.
Bố trêu bà lắm chuyện, liền bị mẹ hờn dỗi giáng cho một cú.
Nước mắt tôi vẫn chảy mãi không ngừng, thế … khóe môi lại vô thức khẽ nhếch lên.
Tôi muốn , tôi chưa từng cảm thấy bản thân đáng thương.
Tôi muốn bảo họ, đừng lo lắng cho tôi.
Bởi vì tôi có gia đình thương tôi, và có một bản thân không bao giờ sợ bắt đầu lại.
Đó chính là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi trên thế giới này.
11
Trong căn phòng cũ trước khi xuất giá, tôi ngủ một giấc trưa thật dài.
Buổi chiều, tôi không đến công ty, mà quay thẳng về căn nhà nơi tôi và Trình Cảnh đã sống suốt ba năm.
Căn nhà này là Trình Cảnh mua trước khi kết hôn, phong cách thiết kế lạnh nhạt, tối giản.
Sau khi tôi dọn vào, tôi chỉ mua thêm một vài món đồ nội thất theo sở thích của mình.
Mãi đến khi bắt đầu thu dọn hành lý, tôi mới chợt nhận ra ——
Trong căn nhà này, đồ của tôi và Trình Cảnh rạch ròi như hai thế giới.
Trong phòng ngủ, chúng tôi có tủ quần áo riêng.
Đang là cuối mùa hè.
Tủ của , một màu đen – trắng —— những bộ vest đen, áo sơ mi trắng, phân loại theo mùa, treo ngay ngắn thành từng bộ, chỉnh tề như trong showroom.
Quần áo mùa đông của tôi đều cất trong phòng thay đồ, trong tủ chỉ có những chiếc váy thường ngày, nhiều màu, nhiều kiểu, dài ngắn đủ cả.
Trong thư phòng.
Tài liệu, hồ sơ, sách của Trình Cảnh xếp kín cả bức tường sau bàn việc, ngăn nắp đến từng milimét.
Tôi thì đọc sách phần lớn là bản điện tử.
Tài liệu công việc tôi luôn chép vào ổ cứng di , tiện mang theo.
Tất cả giấy tờ chỉ cần đọc xong là bỏ vào máy hủy.
Vì , thứ thuộc về tôi trong thư phòng cực kỳ ít.
Dọn hết ra, thậm chí không đầy một thùng giấy.
Trong phòng tắm, tôi quen dùng bàn chải điện và khăn rửa mặt dùng một lần.
Trình Cảnh thì cố chấp dùng bàn chải thường và khăn trắng, đúng hai tuần thay một lần, chưa bao giờ đổi thói quen.
Khăn tắm, áo choàng tắm của —— toàn là kiểu khách sạn tiêu chuẩn, màu trắng, gọn gàng.
Tôi thì thích những kiểu hoạt hình dễ thương, màu sắc thay đổi theo tâm trạng.
Trình Cảnh quen ngủ sớm dậy sớm.
Còn tôi thì thức đêm quen rồi.
Ngay cả ngày nghỉ, vẫn như đi , bận rộn xử lý công việc, còn tôi thì lười chẳng buồn mở máy tính.
Tôi và , quá nhiều khác biệt.
Nói cách khác, chúng tôi vốn thuộc về hai thế giới khác nhau, ngay từ đầu… vốn dĩ chẳng nên có giao điểm.
Cuộc hôn nhân này mà duy trì ba năm, thực sự… là một kỳ tích.
Bởi vì đồ đạc của tôi không nhiều, cũng chẳng cần chọn lọc gì nhiều.
Tôi nhanh chóng thu dọn xong tất cả những gì thuộc về mình.
Còn ít nhất ba tiếng nữa mới tới giờ Trình Cảnh về nhà.
Tôi nghĩ một lúc, rồi xuống tầng hầm.
Khi tôi bước xuống cầu thang, loa thông minh tự phát một bài hát ——
“Không cùng nhau ngắm sao, thì sao sáng để gì…”
“Em và , trọn đời không đổi dạ, cùng nâng khay ngang mày…”
“Nếu đem ví như khúc ca, thì chính là tiếng nước chảy bên núi cao…”
…
Tôi đứng lặng trên bậc thang, nghe đến đầu lưỡi bỗng thoáng vị đắng.
Bài hát này… chính là bản nhạc trong quán cà phê hôm tôi gặp Trình Cảnh lần đầu tiên.
Tôi đã từng bật nó lên, phát đi phát lại suốt bao ngày.
Trước kia, mỗi lần nghe, trái tim tôi mềm nhũn, ngập tràn cảm giác thương.
Còn bây giờ nghe lại… cảm năm ấy không còn nữa.
Cửa phòng chiếu phim đã rất lâu chưa mở.
Mới cưới, thỉnh thoảng Trình Cảnh còn tranh thủ chút thời gian rảnh để xem phim cùng tôi.
Phim toàn do tôi chọn —— đa phần là những bộ cảm lãng mạn.
Duy nhất chỉ một lần, chủ chọn phim.
Tên phim là “Adam”.
Tiếc là hôm trước đó tôi thức trắng cả đêm, phim còn chưa đến cao trào, tôi đã mệt quá ngủ thiếp đi.
Từ lần đó trở đi, chúng tôi chưa bao giờ cùng xem phim nữa.
Nhân lúc còn sớm, tôi tắt điện thoại, nghiêm túc xem lại bộ phim ấy từ đầu đến cuối.
Phim kết thúc.
Nước mắt tôi đã rơi đầy mặt.
Trong đầu vẫn vang vọng mãi lời mẹ Trình khóc nức nở trong nhà hàng hôm ấy:
“… Trình Cảnh không cố ý đối xử với con như thế, chỉ là nó không biết cách một người…”
“… Nó rất thông minh, Tiểu Ỷ à, chỉ cần con cho nó thêm một chút thời gian, nó sẽ thay đổi…”
“… Tiểu Ỷ, nó đang học cách , cũng đang thay đổi… con nó nhiều như , chẳng lẽ không thể nhường nhịn nó thêm một chút, bao dung nó thêm một chút sao…”
Tôi ôm lấy ngực, cố gắng hít thật sâu.
Chỉ cảm thấy cơ thể căng cứng từng chút, cổ họng nghẹn cứng như có khối đá chặn ngang.
Đột nhiên ——“Tần Ỷ?”
Bạn thấy sao?