3 Năm Hôn Nhân [...] – Chương 8

Đèn phòng chiếu bật sáng.

Giọng Trình Cảnh vang lên ở cửa.

Tôi nhanh chóng lau nước mắt, quay đầu sang.

Anh thở dốc nhẹ, trông như đã tìm tôi rất lâu.

“Về câu hỏi hôm nay em hỏi , đã nghĩ kỹ rồi.”

Anh bước từng bước đến gần, hơi thở dần bình ổn lại.

Cuối cùng, đứng trước mặt tôi, khẽ cất giọng:

“Bây giờ, có thể trả lời em rồi.”

12

“Xin lỗi.”

“Anh lẽ ra… nên với em sớm hơn, rằng mắc hội chứng Asperger.”

Đó là câu đầu tiên Trình Cảnh thốt ra, sau khi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi khẽ nghiêng đầu, tránh ánh mắt , hốc mắt lại dâng lên một tầng ẩm ướt.

“Trong phổ tự kỷ, triệu chứng của không nghiêm trọng, thậm chí còn có thể coi là khá nhẹ.”

“Nhưng biết… và những người bình thường, hoàn thiện hơn, không giống nhau.”

“Anh không thể chính xác cảm nhận cảm của em, cũng không thể kịp thời đáp lại.”

“Anh có thể theo cầu của em, hoàn thành tất cả những gì em muốn… rất khó có những rung , những cảm mà em kỳ vọng sẽ có.”

“Trước khi gặp em… không hề biết ‘’ là gì.”

Nói đến đây, giọng Trình Cảnh bỗng trở nên trầm chậm, như đang chìm vào ký ức.

“Nhưng… hôm ấy, sau lần gặp em đầu tiên, lần đầu tiên hiểu cảm giác gọi là ‘mong chờ’.”

“Anh muốn gặp em mỗi ngày.”

“Muốn cùng em ăn cơm.”

“Muốn em xuất hiện trong cuộc sống của , trở thành một phần của .”

“Vì , đã nhờ mẹ giúp đỡ.”

“Bà dạy cách ở bên em, dạy cách em, dạy trở thành một ‘người bình thường’… một người mà em có thể chấp nhận.”

“Anh còn xem rất nhiều bộ phim, để học cách một người…”

Nghe đến đây, tôi khẽ cúi đầu, bật chua chát.

Có một câu mẹ Trình quả nhiên đúng —— Trình Cảnh rất thông minh.

Anh có một khả năng lĩnh hội mà người bình thường khó mà sánh .

Chỉ dựa vào việc học và bắt chước, có thể diễn tả một cách hoàn hảo đến thế, khiến tôi bị “lừa” suốt ngần ấy năm.

Nhưng… nghĩ kỹ lại, có lẽ… không thể gọi là “lừa”.

Dùng từ đó, đối với Trình Cảnh, có lẽ quá hẹp hòi.

Tôi hít một hơi sâu, định cắt ngang dòng hồi tưởng của , chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy gọi tên tôi:

“Tần Ỷ.”

Ánh mắt chuyên tôi, nơi đáy mắt ánh lên một tia dịu nhẹ hiếm thấy.

“Nếu những điều đã … có thể coi là , thì —— nghĩ, em.”

Tôi ngẩn ra Trình Cảnh, bỗng chốc thất thần.

Chợt nhận ra —— đây là lần đầu tiên với tôi hai chữ “ em”.

Nếu… nếu câu này đến sớm hơn một chút…

Nếu là nửa năm trước, vào cái ngày tôi hỏi có phải chỉ “hoàn thành nhiệm vụ” khi kết hôn với tôi, tôi chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng bây giờ… đã quá muộn rồi.

Suốt ba năm dài đằng đẵng, tôi đã thấu trái tim mình.

Tôi cần một người có thể đồng điệu cảm với tôi, cùng tôi cảm nhận thế giới này.

Chứ không phải một chiếc giếng khô cạn, nơi tôi đổ vào bao nhiêu thương… cũng chỉ có thể trông mong một chút phản hồi từ vài giọt nước thấm ra.

Tôi siết chặt lòng bàn tay, hé môi muốn gì đó.

Nhưng dường như đoán ý tôi, Trình Cảnh khẽ giơ tay, ngắt lời:

“Tần Ỷ, nghe hết đã.”

Anh dừng một thoáng, rồi cất giọng trầm thấp, chậm rãi:

“Vì em… có lẽ đã biết thế nào là ‘’. Nhưng… không thể trao nó cho em.
Anh không thể em theo cách em mong đợi.”

“Vì , Tần Ỷ… đồng ý ly hôn.”

“Anh không thể dùng bệnh của mình để trói buộc em, giam em mãi bên cạnh.”

“Em là một người rất tuyệt vời, xứng đáng với một trọn vẹn hơn, xứng đáng có một cuộc đời tốt đẹp hơn.”

“Tần Ỷ… cảm ơn em, vì đã xuất hiện trong thế giới của .”

“Anh… chúc em hạnh phúc.”

Đó —— chính là câu cuối cùng Trình Cảnh với tôi ngày hôm ấy.

13

Thời gian chờ ly hôn trôi qua rất nhanh, thủ tục xử lý cũng xong chóng vánh.

Đúng lúc xe tôi bị hạn chế biển số, Trình Cảnh rất ga lăng, tự mình lái xe đưa tôi một đoạn.

Đến dưới lầu công ty tôi.

Anh giảm tốc độ, nghiêng đầu tôi một thoáng: “Sau này… chúng ta còn có thể gặp nhau chứ? Giống như… .”

Tôi mỉm lại : “Có thể.”

“Nhưng… em cần một chút thời gian.”

Thời gian để thích nghi với sự thay đổi thân phận.

Và cả thời gian để nghĩ kỹ xem, mà mình thật sự mong muốn, rốt cuộc là thế nào.

Trình Cảnh khẽ gật đầu, sau khi tôi xuống xe, nghiêm túc một câu: “Tạm biệt.”

Sau đó, suốt một năm dài, chúng tôi không gặp lại.

Cho đến một ngày, trong buổi tiệc kỷ niệm của một công ty điện ảnh, tôi và Trình Cảnh đều mời.

Anh là cố vấn pháp lý của bên tổ chức.

Tôi là tác giả kịch bản tiềm năng đang trong giai đoạn hợp tác.

“Tần Ỷ?”

Vừa thấy tôi, trong mắt Trình Cảnh rõ ràng ánh lên một tia sáng.

“Lâu rồi không gặp.”

Tôi , chào hỏi , rồi tỉ mỉ quan sát.

Anh… không thay đổi gì cả.

Vẫn là vest đen, sơ mi trắng, vẻ ngoài lạnh nhạt, nghiêm túc như trước.

“Em… dạo này sống tốt chứ?”

Ánh mắt Trình Cảnh rơi xuống ngón tay áp út của tôi, giọng mang chút thăm dò.

“Đẹp không?”

Tôi thoải mái giơ tay phải lên, để chiếc nhẫn kim cương sáng lóa lấp lánh trước mắt .

“Tuần trước vừa nhận giải xong, tiện thể mua đấy. Đắt chết đi !”

Trình Cảnh hơi sững lại một thoáng, rồi cũng : “Rất đẹp.”

“Chỉ cần nó em vui, thì… dù đắt bao nhiêu cũng đáng.”

Giọng chân thành, vẻ mặt nghiêm túc.

Hệt như đêm ấy, trong phòng chiếu phim, khi tôi và : “Anh chúc em hạnh phúc.”

“Tần Ỷ, ——”

Trình Cảnh còn chưa kịp hết, điện thoại tôi bỗng reo.

Tôi lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, em nghe máy một lát.”

Bước ra vài bước, ấn nút nghe.

Giọng nam bên kia điện thoại tươi sáng, pha chút trêu chọc: “Ngoài trời đang mưa to này, có vài đại mỹ nữ hôm nay phải mặc lễ phục… đoán… chắc chắn ấy không lái xe đúng không?”

“Đúng thế.”

Tôi bước đến gần cửa sổ, xuống bên dưới.

Khi nhận ra chiếc xe SUV màu đen quen thuộc, khóe môi tôi nhịn không mà cong lên.

“Đại mỹ nữ không chỉ không lái xe, mà còn không mang ô nữa… chuẩn bị bị mưa dầm thành gà rù rồi, phải sao đây?”

Cửa xe mở ra.

Một người đàn ông cao lớn bước xuống, giương chiếc ô đen to, như có thần giao cách cảm mà ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua cửa kính, chạm vào tôi.

“Anh không nỡ để em bị ướt đâu.”

Giọng lười biếng, kéo dài âm cuối, khóe môi khẽ nhếch:

“Đợi mưa nhỏ hơn rồi hãy xuống. Anh đứng đây chờ, sẽ không để em dính một giọt nước nào.”

Tôi biết, cho dù phải đợi bao lâu, cũng sẽ kiên nhẫn chờ.

Nhưng tôi… không nỡ để đứng dưới gió mưa lạnh buốt lâu như .

Cúp điện thoại, tôi vội vàng xoay người.

Ngay lúc đó, tôi chạm phải ánh mắt của Trình Cảnh —— Anh đã đứng phía sau từ bao giờ, tôi không hay biết.

“…Người đó là?”

Ánh mắt thoáng nghiêng về phía ngoài cửa sổ, giọng cứng lại.

Tôi lùi lại nửa bước, giữ một khoảng cách giữa chúng tôi, rồi mỉm , bình thản đáp:

“Trình Cảnh, trai em đến đón em rồi.”

“Em đi trước nhé.”

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...