Kết hôn bảy năm, mỗi lần “ bài tập”, chỉ cần đụng đến thân hình béo mập của vợ là tôi không thể tiếp tục nổi.
Hôm đó, khi ấy đang cúi người sửa máy giặt, từng lớp mỡ thừa tràn ra khỏi áo, lộ rõ mồn một.
Tôi tắt điện thoại, không nhịn nổi nữa, bước đến trước mặt ấy.
“Hoắc Thanh, mình ly hôn đi.”
Cô ấy ngẩng khuôn mặt đẫm mồ hôi lên, liếc tôi một cái.
Rồi đặt tuốc nơ vít xuống.
“Được.”
Cô ấy thu dọn đồ đạc, kéo vali mật mã đi thẳng ra cửa.
1.
Tôi hơi sững sờ. Rõ ràng tủ đồ đầy ắp, sao ấy chỉ dùng hai cái vali là dọn xong?
Chỉ để lại một câu: “Về chuyện ly hôn, tôi soạn sẵn thỏa thuận rồi sẽ tìm . Con tôi không mang theo đâu.”
Cánh cửa bị ấy đóng mạnh lại. Tôi đứng chết lặng một lúc lâu.
Cô ấy cứ mà đi thật à?
Không khóc, không hét.
Không đúng, sao ấy bình tĩnh thế?
Sao lại không mang con theo?
Con trai tôi – Trần Trần – năm nay đã hơn sáu tuổi, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng chăm nổi một ngày.
Cô ấy phủi tay bỏ đi, bắt tôi – một gã đàn ông – trông con á?
Tôi biết gì mà chăm con?
Trần Trần dụi mắt từ trong phòng bước ra.
“Ba ơi, mẹ đâu rồi?”
Tôi bực mình, đá một phát vào cánh cửa.
Trần Trần sợ hãi co rúm người lại, nước mắt rơi lã chã, vừa khóc vừa tôi.
Tôi càng thêm bực bội.
Con trai gì mà chẳng có chút khí chất đàn ông, tôi còn chưa đánh mà đã khóc!
Giống hệt cái người mẹ vô tích sự của nó, chỉ giỏi tôi mất mặt!
Tôi ra ban công hút thuốc, ngồi mãi mà vẫn không hiểu nổi vì sao Hoắc Thanh có thể dứt khoát bỏ đi như .
Thậm chí khiến tôi có cảm giác… ấy đã lên kế hoạch sẵn từ lâu.
Cô ấy dựa vào đâu?
Tại sao?
Chẳng lẽ tôi đối xử với ấy chưa đủ tốt?
Kết hôn nhiều năm, từ sau khi sinh Trần Trần, ấy không đi nữa, ngày ngày ở nhà mấy việc vớ vẩn như bán hàng online, cắt video, vẽ minh họa, còn có lúc nhân viên CSKH tại nhà.
Giờ thì chuyển sang viết content , rảnh rỗi là cắm đầu vào máy tính.
Có thấy kiếm đồng nào ra hồn đâu, tối nào cũng thức khuya đến mức mặt vàng vọt, da dẻ sạm sì.
Cao 1m65 mà cân nặng đã gần chạm mốc 70kg, lại còn chẳng biết giữ dáng, mặc toàn đồ thùng thình hoặc bó chật căng cả người.
Nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Đi đâu dắt theo thế thì còn mặt mũi nào?
Cô ấy không biết xấu hổ, tôi còn cảm thấy mất mặt thay!
Bảo sao tôi chẳng muốn đi đâu với ấy.
Mà nếu buộc phải đi thì tôi luôn bước thật nhanh, giả vờ như người lạ.
Nói cho cùng, tôi cực khổ đi , nuôi ấy ăn, nuôi ấy xài.
Cô ấy còn muốn gì nữa chứ?
Đến khi hút hết cả bao thuốc, đầu óc tôi mới tỉnh táo lại.
Nghĩ kỹ một chút, cái máy giặt chưa sửa xong, tôi bật .
Tiền trong tay ấy, sau khi trả nợ nhà, nhiều lắm chỉ còn chưa tới hai triệu.
Cô ấy chắc chắn không về nhà mẹ đẻ – kiểu người như ấy, ghét phiền người khác.
Trước khi cưới, bố mẹ ấy góp tiền mua cho một căn hộ, ấy đã cho lâu rồi.
Vốn quen sống tiết kiệm, dù có chịu chi tiền khách sạn thì chắc cũng chỉ hai ngày, sau đó thể nào cũng tiếc tiền.
Đến lúc đó chẳng phải sẽ phải quay về, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi với tôi sao?
Tôi vứt bao thuốc rỗng đi.
Lúc này mới nhận ra bụng đói cồn cào, đồng hồ thì đã tám giờ tối.
Tôi đảo quanh bếp một vòng, chỉ thấy một ít rau xanh và miếng thịt đông cứng.
Từ sau khi cưới đến giờ tôi chưa bao giờ nấu cơm, nguyên liệu cũng chẳng biết gì, thôi thì ra ngoài ăn cho nhanh.
Tôi về phòng thay đồ, vừa huýt sáo vừa nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà.
Đi trên đường, tôi có cảm giác như mình đang quên gì đó, nghĩ mãi không ra nên đành mặc kệ.
Một mình thong dong tìm một quán ăn, gọi thêm chai rượu, nhấm nháp tận hưởng.
Tôi đã tưởng tượng ra cảnh Hoắc Thanh lúc quay về – chắc chắn sẽ rất thảm .
Đến lúc đó, bàn chuyện ly hôn sẽ dễ như chơi.
Nếu ấy không đồng ý, thì tôi sẵn sàng nhường thêm cho ấy vài chục triệu, miễn là đừng đòi chia căn nhà này.
Còn nếu đồng ý – càng tốt – kêu ấy dẫn Trần Trần đi luôn, dù sao tôi cũng chưa từng chăm con, mà đàn ông ai lại biết nuôi trẻ con chứ?!
Chỉ cần tôi chịu khó kiếm tiền, sau này con lớn lên, chẳng phải sẽ gần gũi với người có tiền hơn sao?
Tôi nâng ly uống một ngụm, thấy thoải mái vô cùng.
Bên cạnh có một người đàn ông dắt theo đứa bé vào ngồi, tôi bất giác đập mạnh vào đầu mình.
Chết rồi.
Tôi quên mất Trần Trần!
Tôi gọi chủ quán tính tiền. Vừa rút ví ra thì điện thoại reo.
“Anh là Đỗ Minh Phi phải không? Tôi là cảnh sát khu vực đường Khởi Hà…”
Vừa dứt cuộc gọi, tôi gần như cắm đầu chạy khỏi quán, lao về hướng nhà.
Nhưng càng muốn chạy nhanh, chân tôi lại như đổ chì, bước không nổi.
Tôi không ngừng cầu nguyện – nhất định đừng có chuyện gì!
Vừa vào khu chung cư, tôi va phải một chiếc xe cấp cứu, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dưới lầu đã đậu sẵn một chiếc xe cảnh sát. Cảm giác bất an trong tôi càng lúc càng dữ dội.
Tôi lê từng bước đến cửa nhà, vừa tới nơi thì hoàn toàn chết lặng.
Tôi không dám tin vào những gì trước mắt mình.
Hai chân bủn rủn ngồi phịch xuống nền.
Bạn thấy sao?