7 Năm Hôn Nhân – Chương 4

Nhưng từ khi có con, ấy nghỉ việc, toàn thời gian ở nhà.

Tôi nuôi ấy ngần ấy năm, giờ nuôi đủ rồi.

Dù không nhất thiết phải ly hôn, nếu ấy đã quyết tâm như thế, tôi sẽ để ấy thấy – ngoài tôi ra, chẳng ai muốn ấy với cái thân hình mỡ màng đó đâu!

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ phép, mang theo đầy đủ giấy tờ đến ủy ban.

Hoắc Thanh đã đứng đợi ở cổng từ sớm.

Hôm nay ấy trang điểm nhẹ, trông có chút sức sống hơn trước.

Nhưng bộ quần áo trên người không biết từ năm nào, vừa không vừa người lại càng lộ rõ thân hình béo ú, vai u thịt bắp.

Nhìn chẳng khác nào một cục thịt luộc di .

Tôi bật khinh bỉ.

Đúng là chẳng biết ngượng.

Không biết mình trông thế nào à?

Ba mươi ba tuổi rồi, mà cứ tưởng mình mười tám chắc?

Hoắc Thanh hình như không để ý đến ánh mắt chế giễu của tôi, đưa cho tôi một tờ giấy:

“Anh xem đi, nếu không có gì thì ký vào.”

Tôi cầm lấy, lật ra xem thì lập tức cau mày.

Tài sản chung trong nhà, ấy đòi chia đến tám mươi phần trăm?

Còn cầu tôi trả lại mười bảy triệu mà ấy bỏ ra sửa nhà?

Càng xem tôi càng thấy quá đáng…

Tôi trừng mắt ấy, không giấu nổi sự khó chịu – ta điên rồi sao?

Thèm tiền đến hóa điên rồi hả?

Hay là ta căn bản không muốn ly hôn, cố đưa ra điều kiện hoang đường để ép tôi nhượng bộ?

Xem ra ta thực sự muốn giữ tôi lại, chẳng ngại giở đủ trò.

Nếu ấy chịu xin lỗi tử tế, quản lý chi tiêu hợp lý, bớt hoang phí đi chút, thì tôi cũng chẳng phải không thể suy nghĩ lại.

Nhưng khi mắt tôi lia đến dòng cuối cùng, tôi không nhịn nữa – tức giận ném thẳng bản thỏa thuận vào người ta.

Tôi gần như hét lên:

“Mấy năm nay không đi một ngày nào, tôi dựa vào cái gì mà phải chia cho nhiều tiền như ?!”

Hoắc Thanh tôi một cái, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nhẹ bẫng.

Nhưng lời ấy ra lại khiến tôi như rơi xuống hầm băng.

5.

“Dựa vào chuyện cặp kè với Lý Vân.”

Cô ấy liếc tôi một cái, ánh mắt đầy mỉa mai gần như trào ra ngoài.

“Là người có lỗi, đây là cái giá đáng phải trả.”

“Đáng cái mẹ !”

Tôi bị sự châm chọc và mặt dày của ấy chọc giận, không thèm giữ thể diện nữa, hét lên như điên.

Trong cơn tức giận, tôi không kịp nghĩ: sao ấy biết chuyện tôi và Lý Vân?

Chúng tôi giấu rất kỹ, chưa từng ra vào cùng nhau, càng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người quen.

Hoắc Thanh tôi như thể đang một thằng ngốc, giọng chắc nịch:

“Nếu không muốn mất công việc đang giúp nở mày nở mặt, thì ký đi.”

“Nếu thật sự căng ra, không chỉ công việc mất, mà mấy thứ tài sản mơ giữ cũng chẳng giữ đâu!”

Tôi thẳng vào mắt ấy – ấy không né tránh, cũng không có chút gì là sẽ nhún nhường.

“Hừ~”

Tôi bật khinh bỉ.

Đúng là loại đàn bà thực dụng không biết xấu hổ.

Nếu ta cao thượng một chút, không đòi hỏi gì mà rời đi, có khi tôi còn nể ta phần nào.

Đằng này thì sao? Vừa nhắc đến ly hôn là lộ nguyên bộ mặt thật, đúng kiểu đào mỏ. Giả vờ thanh cao mấy năm trời, đúng là uổng phí.

Căn hộ cho của ta vị trí đẹp, giá cao, trắng ra là cũng không thiếu tiền.

Thế mà vẫn không chịu thiệt một đồng, còn tính toán từng đồng từng cắc cả tiền sửa nhà chung.

Giằng co hồi lâu, sau khi cân nhắc lợi , tôi đề nghị:

“Tôi có thể đưa tiền, Trần Trần phải mang đi. Tôi còn phải đi , không có thời gian lo cho nó.”

Hoắc Thanh nhạt, ánh mắt càng lạnh hơn.

“Được, đi theo phương án thứ hai.”

Cô ta rút từ túi xách ra một bản hợp đồng khác đưa cho tôi.

Tôi suýt bật vì cái kiểu tính toán trơ tráo này.

Tôi xem qua, nội dung duy nhất khác với bản trước là: tôi phải chu cấp hai triệu mỗi tháng cho Trần Trần.

Tiền cấp dưỡng như vẫn trong khả năng tôi chấp nhận .

So với việc phải tự chăm con, tôi thà bỏ tiền còn hơn.

Cô ta rõ ràng đã tính sẵn từ đầu, chuẩn bị cả hai bản hợp đồng chờ tôi chọn.

Dù đưa tiền xong tôi gần như không còn đồng tiết kiệm nào, nghĩ đến gương mặt non nớt của Lý Vân – trẻ trung, mịn màng, tôi vẫn không chút do dự mà ký tên.

Chỉ sợ chậm một giây, Hoắc Thanh lại đổi ý quay sang bám lấy tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...