7 Năm Hôn Nhân – Chương 7

Lý Vân còn trẻ, sức khỏe dồi dào, rất thích hợp để sinh con.

Đến lúc đó, ấy ở nhà chăm con, tôi ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ.

Làm bà nội trợ trong nhà, ăn ngủ thoải mái, chẳng phải đi tranh đấu nơi công sở – ai thông minh sẽ biết chọn cái nào.

Làm ở nhà, muốn ngủ đến mấy giờ chẳng .

Chứ như đi , đến giờ là phải dậy, chạy như con trâu con ngựa.

Chưa kể bằng cấp với kinh nghiệm của Lý Vân, cũng không có tương lai gì nổi bật.

Tôi hẹn với ba mẹ, vài hôm nữa sau khi có giấy ly hôn, sẽ dẫn Lý Vân đến ra mắt.

9

Hôm lấy giấy chứng nhận ly hôn, tôi và Hoắc Thanh cùng bước ra khỏi Cục Dân Chính.

Nhìn dòng chữ đỏ chót trên tờ giấy, tôi có chút hoang mang, lòng rối như tơ vò.

Hoắc Thanh hình như gầy đi, sắc mặt trông cũng rạng rỡ hơn trước rất nhiều.

Thậm chí còn có cảm giác khiến người ta muốn thêm vài lần nữa.

Tôi tự nhạo bản thân, chắc là do mình vẫn còn vương vấn quá khứ.

Tôi chuẩn bị rời đi thì Hoắc Thanh gọi tôi lại.

Cô ấy do dự trong chốc lát, rồi cuối cùng cũng lên tiếng:

“Xét xưa nghĩa cũ, tôi khuyên một câu – tránh xa Lý Vân ra một chút thì hơn. Cô ta không phải dạng có thể kiểm soát đâu.”

“Tôi biết rồi, thấy tôi quen trẻ thì ghen chứ gì?”

Hoắc Thanh bật , đến mức nước mắt cũng trào ra.

Tôi nghĩ bụng, chắc là vẫn còn tiếc nuối nên mới .

Cô ấy cố kiềm chế nụ , rồi tôi đầy giễu cợt:

“Đỗ Minh Phi, tưởng mình còn là món hàng hot lắm à?”

“Không có tôi, thử bắt đầu cuộc sống mới xem, liệu có còn suôn sẻ như trước không?”

Nói nửa vời rồi ấy lên xe lái đi, để lại tôi đứng chiếc xe khuất dần.

Rõ ràng là vẫn chưa buông , thế mà còn thích cứng, màu ra vẻ bí ẩn.

Cứ chờ đấy, rồi sẽ có ngày ta gặp thất bại ê chề, phải quay về cầu xin tôi.

Đang định đến công ty thì điện thoại reo, giọng bên kia vô cùng nghiêm túc:

“Anh Đỗ, khoản vay mua nhà của đã trễ hạn thanh toán, mong nhanh chóng chuyển tiền vào.”

Lúc này tôi mới nhớ ra – trước giờ, mỗi tháng tôi chỉ chuyển tiền cho Hoắc Thanh, rồi ấy sẽ tự thanh toán khoản vay nhà.

Hôm nay đã là mùng 4, tôi vội chuyển tiền thì mới phát hiện… tài khoản không đủ.

Tôi vò trán bực bội.

Lúc chia tay tôi đã đưa cho ấy gần như toàn bộ tiền tiết kiệm, còn phần ít ỏi còn lại thì đem đi mua vật liệu sửa lại bếp.

Tôi liền gọi vài cuộc để vay tạm một ít – chỉ xin đúng 10 triệu thôi, mà mấy ông thân cũng lảng tránh, kêu vợ quản hết tiền, không giúp .

Tiểu Tôn còn ngạc nhiên hỏi:

“Ủa Đỗ, tiền trong nhà chẳng phải đều do giữ sao? Sao lại đi hỏi tụi em vay?”

Tôi ậm ừ cho qua chuyện rồi cúp máy.

Không có tiền, mà khoản vay thì không thể chậm , tôi cuống cuồng chạy về nhà xin ba mẹ giúp đỡ tạm thời.

Mẹ tôi vừa đưa tiền vừa lải nhải không ngừng, kêu tôi có tiền thì nên lo cho ba mẹ nhiều hơn, họ còn phải lo tuổi già.

Bà còn giận dữ mắng tôi, bảo nếu không vì tôi quá dễ dãi với Hoắc Thanh, thì giờ đâu đến mức này.

Tôi bắt đầu thấy bực.

Bao năm qua tôi lén đưa cho họ cũng gần hai trăm triệu rồi, giờ mới ngửa tay xin lại chút đỉnh ứng trước mà cũng bị .

Dù sao thì khoản vay cũng đã giải quyết.

Khi tôi quay lại công ty, mọi người đều có vẻ căng thẳng khác thường.

Tôi kéo Tiểu Tôn lại hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Tiểu Tôn thì thầm căng thẳng:

“Nghe … sếp lớn sẽ đến thị sát.”

Anh ta liếc xung quanh, rồi hạ thấp giọng:

“Nghe đâu… họ cùng họ với phó tổng Hà đấy.”

Cùng họ với Hà Sâm? Chẳng lẽ là cha con?

Đến khi thấy người xuất hiện, tôi hoàn toàn chết sững.

Người đó chính là… bố vợ cũ của tôi! Cha của Hoắc Thanh – ông Hà Chính Quân.

Hai chân tôi run rẩy không ngừng, không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như sáng tỏ.

Hóa ra năm đó tôi dễ dàng nhận vào công ty như , không phải vì tôi giỏi, mà là vì ông ấy.

Công ty đặc cách nhận tôi – một sinh viên bình thường – tôi cứ tưởng là mình may mắn.

Suốt thời gian đi , dù năng lực không quá nổi bật, tôi vẫn liên tục cất nhắc, đồng nghiệp còn :

“Anh chắc không phải cưới con của sếp lớn đấy chứ?”

Lúc đó tôi còn kéo Hoắc Thanh ra :

“Nhìn ấy giống lắm à?”

Tôi đâu biết, hóa ra ấy thật sự là con sếp lớn.

Vì bố mẹ ly hôn từ nhỏ nên Hoắc Thanh chưa bao giờ nhắc tới ông ta trước mặt tôi.

Tôi chưa từng nghĩ, ông ấy lại chính là… đại boss.

10.

Tôi cứ ngỡ Hà Chính Quân sẽ gọi tôi lên, với tư cách là người lớn sẽ mắng tôi một trận vì con ông ấy.

Nhưng không – ông ta thậm chí còn không thèm liếc mắt tôi lấy một lần.

Đến chiều, bộ phận nhân sự thông báo tôi tham gia một cuộc họp. Lý Vân cũng gọi đi cùng.

Nhân sự giữ vẻ mặt lạnh tanh, chúng tôi:

“Anh Đỗ, Lý Vân, công ty có quy định, nhân viên không đương trong nội bộ. Hai người đã vi phạm điều lệ của công ty.”

Tôi định phản bác – theo quy định, nếu nhau, chỉ cần một bên nghỉ việc là , bên còn lại có thể ở lại .

Nhưng HR dường như đọc ý tôi, giơ tay ra hiệu im lặng.

Cô ta lấy ra một xấp tài liệu:

“Anh Đỗ, trong thời gian công tác, đã lợi dụng chức vụ để nhận hối lộ. Công ty sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của .”

“Ầm!”

Lời ấy như tiếng sét ngang tai.

Trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ: Tiêu rồi.

Tôi tiêu thật rồi.

Tôi không chỉ mất việc, mà còn bị kiện ra tòa.

Nghĩ tới đó, tôi vội vàng níu tay chị Nhậm bên HR:

“Chị Nhậm… bao nhiêu năm chung với nhau, chị giúp em một lần thôi…”

Chị ấy tôi, rồi lạnh lùng buông một câu:

“Cậu không cầu xin tôi, mà nên đi xin Phó Tổng Hà thì hơn.”

Phó tổng Hà?

Hà Sâm!

Tôi gần như run lẩy bẩy khi bước vào văn phòng của Hà Sâm.

Anh ta đang gọi video, người bên kia màn hình chính là… con trai tôi – Trần Trần.

Giọng non nớt vang lên:

“Cậu ơi, cuối tuần mẹ đồng ý cho cậu đưa con đi thủy cung rồi!”

Tôi suýt nữa quỵ xuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...