Tôi khựng một giây, ánh mắt ấy sáng rực chăm chăm vào tay tôi, cảm giác thật kỳ lạ.
Phòng ngừa người là điều cần thiết, tuy nghĩ xấu về người khác là không đúng, tôi vẫn xua tay:
“Chị, cảm ơn ý tốt của chị, tay em lúc thì chạm máy tính, lúc thì chạm máy móc, sợ không sạch sẽ, không tốt cho bé đâu! Chị là phụ nữ mang thai thì nên ý hơn!”
Nụ trên mặt lập tức cứng lại, ánh mắt cũng tối đi vài phần.
Tôi nhạy bén nhận ra sự thay đổi đó.
Rất nhanh, giả vờ rộng rãi:
“Sợ gì! Em sờ qua lớp áo thôi, có sao đâu, với lại cách một lớp bụng thì bé sao mà bị gì !”
Nếu tối qua tôi không thấy bài đăng kia, chắc tôi đã chẳng nghĩ nhiều, còn cảm ơn ấy nữa.
Nhưng nghĩ đến nó, tôi thấy hành này càng lúc càng bất thường.
“Thôi chị ạ, cảm ơn ý tốt của chị, để lúc chị sinh xong, đến tiệc đầy tháng em sẽ lấy may! Sếp sắp đến rồi, mình về chỗ thôi!”
Tôi vội vàng thoát thân, không để ấy kịp thêm câu nào, nhanh chóng trở lại bàn việc.
4
Quay lại chỗ ngồi, tôi lén liếc Vương Điền Điền vài lần.
Bị tôi từ chối xong, sắc mặt ta hơi tái xanh, có người đến giao việc cho ta ta cũng lơ đễnh, hoàn toàn khác với ngày thường.
Nhưng tôi vẫn có chút nghi ngờ, bình thường ta rất nhiệt , lúc việc lúc nào cũng tươi , hoàn toàn không giống người có suy nghĩ đen tối như .
Thế suốt cả buổi chiều, tôi thấy ta vẫn lạnh lùng, thỉnh thoảng lại xoa bụng, như thể trong lòng đang có chuyện gì.
Tan về nhà, tôi vẫn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.
Có phải tôi nhạy cảm quá không?
Bình thường trong công việc tôi và ta chưa bao giờ mâu thuẫn hay tranh cãi, tôi luôn coi ta như tiền bối mà tôn trọng, thật sự chẳng có lý do gì để ta tôi.
Mang theo nghi vấn, tôi lại mở bài đăng đó ra, đọc kỹ từng chi tiết.
Một ngày trôi qua, lượt xem của bài đã tăng nhiều, đa số bình luận bên dưới đều mắng chửi tác giả.
“Câu view kiểu này thì nửa đời còn lại định sống sao hả?”
“Cầu mong lần sau lướt trúng lại để tôi trúng ngay một tờ vé số 10 triệu!”
……
Hầu như chẳng ai tin đây là câu hỏi nghiêm túc.
Có lẽ sợ người quen thấy, đây là tài khoản mới lập, không có mô tả gì, ảnh đại diện cũng là ảnh phổ biến mà ai cũng dùng.
Ngoài địa chỉ IP cùng thành phố với tôi, tôi chẳng ra thêm chi tiết gì.5
5
Đang lướt xem những bình luận chửi rủa, tôi chợt nhớ đến bình luận hôm qua bày mưu cho tác giả là “để người khác sờ bụng”.
Vì quá độc ác nên hầu như không ai bấm thích, bình luận đó đã bị trôi xuống dưới.
Tôi tiện tay bấm mới trang, không ngờ phát hiện chủ bài viết vừa mới vài phút trước đã trả lời vào chính bình luận đó:
“Chào , cho mình hỏi ngoài cách để người khác sờ bụng thì còn cách nào khác không? Cách sờ bụng bị từ chối rồi, khó thực hiện quá!”
Thấy câu này, tôi lập tức tròn mắt, không tin nổi, phải bấm mới đi mới lại mấy lần để chắc rằng nó thực sự tồn tại.
Làm sao lại trùng hợp thế này?
Vừa hay hôm nay Vương Điền Điền bảo tôi sờ bụng ta, vừa hay tôi lại từ chối.
Lúc này, đầu tôi như ù đi, thậm chí ngừng thở mất mấy nhịp.
Lâu lắm cũng chẳng thấy ai trả lời bình luận đó.
Nhưng tôi lại thấy càng lúc càng đáng sợ, nếu thật sự là Vương Điền Điền, thì hôm nay không thành công, chắc chắn sau này ta cũng sẽ không bỏ qua.
Nhìn thái độ hôm nay, nếu không tìm “kẻ chết thay” thì ta sẽ không chịu dừng tay.
6
Tôi nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, cố nhớ xem bình thường tôi và Vương Điền Điền có xích mích gì không, tại sao ta lại muốn tôi như .
Hay là ta chỉ muốn tìm bừa một người để vu oan, mà hôm nay tôi bị chọn trúng?
Nếu tôi không mắc bẫy, liệu ta có đổi mục tiêu đồng nghiệp khác không?
Nhưng suy đoán của tôi nhanh chóng chứng thực, mục tiêu của Vương Điền Điền vốn chỉ có mình tôi.
Sáng hôm sau, tôi vừa thức dậy đã mở lại bài đăng đó.
Người kia đã trả lời cho tác giả:
“Nếu sờ bụng không thành, thì nhờ người đó mua giúp một bữa ăn hoặc một ly trà sữa, ăn xong thì kêu đau bụng, rồi khẳng định chắc chắn là do đồ họ mua khiến bị sảy thai. Dù có luật sư thật đến, người ta cũng ít nhiều phải chịu trách nhiệm.”
Tôi đang sững sờ vì trên đời thật sự có loại người ác độc đến thế, thì âm báo WeChat vang lên.
Là tin nhắn của Vương Điền Điền:
“Tiểu Nam, hôm nay chị dậy hơi muộn, em giúp chị mua bữa sáng không? Bao nhiêu chị chuyển lại. Dù sao đang lúc đặc biệt, chị không để bụng đói, không tốt cho con.”
Thấy tôi chưa trả lời ngay, ta lại gửi thêm mấy sticker thúc giục.
Tôi bình luận dưới bài viết mà vẫn chưa hoàn hồn, điều này gần như chứng minh chắc chắn rằng chủ bài viết chính là Vương Điền Điền.
Bạn thấy sao?