Giám đốc Lý thẳng như dao cứa, chẳng để lại cho ta chút thể diện nào.
Mặt Vương Điền Điền lập tức trắng bệch xen lẫn đỏ bừng, há miệng định cãi thì bị cắt lời:
“Cũng đừng bảo đồng nghiệp mua cái này cái kia cho . Tiền lương không phải phát, ai cũng có việc của mình. Mọi người lập tức quay về tập trung theo dõi tiến độ dự án. Để tôi thấy lần nữa, cả nhóm bị trừ lương!”
Nói xong, Giám đốc quay người vào phòng, bỏ lại một đám người nhau vài giây rồi cắm cúi việc.
Không ai dám tự tìm rắc rối vào lúc này, vì khi bà trừ lương thì tuyệt đối không phải chơi.
10
Vương Điền Điền không còn đường phản bác, nếu không chịu thủ tục nghỉ thì e rằng sẽ bị đuổi việc.
Cô ta hằn học liếc tôi, nghiến răng ken két, bỏ ngay bộ dạng yếu ớt vừa diễn.
Tôi giả vờ không thấy, vẻ mặt thản nhiên, đây là tự ta chuốc lấy.
Cô ta vào phòng giám đốc thủ tục nghỉ, lại bị mắng một trận nên thân.
Nửa buổi sau, ta mới lủi thủi ra ngoài, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty.
Trước khi đi còn hung hăng liếc tôi thêm một cái.
Tôi thở phào, nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, vừa tránh âm mưu của ta, vừa không phải ngày ngày đấu trí đấu dũng nữa.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp quyết tâm của Vương Điền Điền.
Tan , tôi lại vào trang cá nhân của chủ bài viết kia, phát hiện ta đã đăng bài mới:
“Đồng nghiệp muốn cướp chức tổ trưởng của tôi, cố lợi dụng chuyện tôi mang thai để tôi trước mặt sếp. Giờ tôi bị buộc nghỉ thai sản, sao để đổ tội việc đứa bé sắp bị sảy cho ta?”
Khoảnh khắc đó, tôi như bị đóng băng.
Một là tôi đã hoàn toàn chắc chắn chủ bài viết chính là Vương Điền Điền, hai là tôi không ngờ ta hận tôi đến mức chưa chết tôi thì chưa chịu thôi.
Tôi như thấy phía sau màn hình là một con rắn độc mang hình hài Vương Điền Điền, dù thế nào ta cũng muốn cắn tôi một nhát.
Tôi vốn không chủ ai, nếu ta thật sự ép tôi đến đường cùng, tôi sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn.
Tôi lập một tài khoản mới, đổi ảnh đại diện giống hệt ta.
Để lại bình luận dưới bài, ta lập tức theo dõi tôi.
Chẳng bao lâu, ta gửi tin nhắn riêng: “Chị em, nghe chị có cách chắc chắn thành công, thật không?”
Tôi đáp: “Đương nhiên, chỉ cần theo cách của tôi thì tuyệt đối không sai sót.”
Phía bên kia lập tức gửi biểu tượng cảm ơn rối rít.
Cô ta tưởng tôi là người xa lạ đang nhiệt hiến kế, nên thẳng thắn kể hết mọi chuyện.
Vương Điền Điền , gần đây phát hiện đứa bé bị dị tật, bác sĩ khuyên nên sớm bỏ thai.
Nhưng trước đây do công việc và sức khỏe, ta mãi không mang thai , quan hệ với nhà chồng vốn đã căng thẳng.
Đứa bé này gần như là hy vọng duy nhất để ta giữ vị trí trong nhà chồng.
Nếu để chồng và mẹ chồng biết con bị vấn đề, chắc chắn ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Chỉ khi đổ lỗi cho người khác, chồng ta vì sĩ diện mới không ly hôn.
Nghe thì có vẻ hợp lý và đáng thương, đây tuyệt đối không thể là lý do để hãm người vô tội.
“Tại sao lại chọn vu oan cho đồng nghiệp của mình?”
Tôi gõ dòng này, muốn xác nhận suy đoán.
Phía bên kia hiện “đang nhập” rất lâu, rồi gửi tới một đoạn dài:
“Tôi ngứa mắt con nhỏ đó. Mới vào đã cướp mấy dự án, thành người sếp ưu ái. Nếu nó xuất thân bình thường thì thôi, không biết nhà nó giàu cỡ nào đâu, vừa tốt nghiệp đã có nhà có xe. Đã là tiểu thư nhà giàu thì việc gì phải giành công với chúng tôi? Tại sao nó lại hạnh phúc như ? Tại sao cái gì nó cũng có? Còn tôi thì ngày ngày đi cực khổ, về nhà vẫn bị nhà chồng khinh thường?”
Đọc xong, tôi sững người một lúc.
Quả nhiên đúng như sách từng : có những mối hận không cần lý do. Họ tầm thường, không có tài năng, cả đời vô vị, nên sự xuất sắc, tài năng, lòng tốt và hạnh phúc của đều trở thành tội lỗi trong mắt họ.
Vương Điền Điền ghét tôi đơn giản vì ghen tị, và coi tôi như nơi để trút hết mọi bất công của mình.
11
“Chị em, mau tôi nghe cách chắc chắn đó. Đứa bé này không giữ lâu nữa, bác sĩ giục tôi bỏ sớm, nếu không sẽ đến sức khỏe. Làm xong, tôi sẽ hậu tạ xứng đáng.”
Ngón tay tôi khựng lại một lúc, rồi gõ từng chữ:
“Cô có thể tìm cơ hội gặp đồng nghiệp kia, tốt nhất ở nơi không có camera. Lúc đó, giả vờ ngã vào người ta để tạo hiện trường bị xô đẩy. Sau đó tới bệnh viện tư mà tôi giới thiệu, chỉ cần bỏ chút tiền là có thể một giấy chứng nhận giả ‘sảy thai do tác bên ngoài’. Đưa cho nhà chồng xem thì họ không gì . Đồng nghiệp kia dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, chỉ còn biết chịu thiệt.”
“Hay quá, chị em! Tôi đi giấy chứng nhận ngay! Xong việc tôi sẽ gửi tiền cảm ơn.”
Bị ta thúc giục liên tục, tôi gửi địa chỉ bệnh viện tư kia cho ta.
Bạn thấy sao?