Âm Mưu Dưới Bụng [...] – Chương 5

12

Vương Điền Điền không biết, giám đốc bệnh viện này chính là thân của tôi.

Tôi kể toàn bộ sự việc cho ấy.

Cô ấy sửng sốt qua điện thoại: “Không thể nào! Trên đời thật sự có người ác độc như sao? Cậu chẳng gì sai mà ta lại muốn cậu như thế!”

Bạn tôi tức tối chửi rủa tổ tiên mười tám đời của ta, mắng một lúc lâu.

Tôi chỉ : “Không sao, ông trời để mình thấy bài đăng đó là để ta không toại nguyện.”

“Cậu yên tâm, mình sẽ phối hợp hết sức. Nếu để loại người như đạt mục đích thì thế gian này chẳng còn công lý nữa!”

Tôi bảo dặn nhân viên bệnh viện khám thật cho Vương Điền Điền, chỉ là hai bản kết quả:

– Một bản giả, ghi ‘sảy thai do tác bên ngoài’ để đưa cho Vương Điền Điền.

– Một bản thật, ghi rõ trạng thai nhi, gửi cho tôi.

Nhưng bản báo cáo này sẽ không nằm yên trong tay tôi.

Chẳng bao lâu, Vương Điền Điền sốt sắng bắt tay hành .

Sáng hôm sau, ta tới bệnh viện của tôi, lấy tờ giấy chứng nhận giả như ý muốn rồi hài lòng rời đi.

13

Rất nhanh sau đó, Vương Điền Điền gọi điện cho tôi.

“Alô, Tiểu Nam à, chị đây. Giờ chị đã nghỉ thai sản rồi, trong tay vẫn còn vài việc phải bàn giao cho em. Chi tiết thì hơi rắc rối, qua điện thoại không rõ . Chị gửi em một địa chỉ, em đến gặp chị, chị sẽ bàn giao mọi thứ, như sau này em dự án cũng đỡ vất vả hơn!”

Cô ta giọng giả lả, lần này tôi lại sảng khoái đồng ý:

“Được thôi chị, gửi địa chỉ cho em, tan em sẽ đến.”

Tôi cố nén cơn buồn nôn mà nhận lời.

Ngay sau đó, Vương Điền Điền gửi cho tôi một địa chỉ.

Cá sắp cắn câu rồi, chắc giờ ta đang diễn tập cách vu oan cho tôi đây!

Tan , ta liên tục gửi mấy tin nhắn giục:

“Tiểu Nam, chị đang ở đây chờ em, mau đến nhé.”

Cô ta như con sói đói lâu ngày, nóng lòng chờ con mồi tự tìm đến cửa để nuốt chửng.

Tôi nhanh chóng lái xe tới chỗ hẹn.

Thấy xe tôi, ta lập tức bước ra đón, còn bộ cầm theo mấy xấp tài liệu.

Đúng là diễn xuất đủ bộ.

14

“Tiểu Nam, gọi em tới chủ yếu là muốn đưa mấy tài liệu này, với lại dự án…”

Vừa ta vừa tiến lại gần. Tôi chưa kịp đưa tay thì ta đã cố nhét tài liệu vào tay tôi.

Cô ta bất ngờ áp sát người tôi, rồi đột ngột đâm sầm vào, sau đó tự bật ngửa ra đất.

Tôi đứng yên như một bức tường, không nhúc nhích.

Cô ta ôm bụng nằm dưới đất, bắt đầu kêu “ôi ôi” đầy thảm thiết:

“Ôi, bụng tôi… đau quá… Tiểu Nam, sao em lại đẩy chị! Em biết rõ chị đang mang thai cơ mà!”

“Bụng tôi đau lắm! Con tôi… không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cô ta gào lên mấy tiếng, thu hút sự ý của vài người qua đường.

“Sao thế? Chuyện gì ?”

“Hình như là một phụ nữ mang bầu!”

Vài người xúm lại:

“Ôi, mau giúp một tay đỡ ấy dậy! Tiểu Nam, sao em lại đẩy chị?”

Từ lời ta, mấy người này đã ngầm hiểu nguyên nhân, liền trừng mắt với tôi:

“Sao lại đối xử như với người đang mang thai?”

“Đúng đó, thù oán gì mà thế? Nếu đứa bé trong bụng có chuyện thì chịu nổi không?”

Phải , diễn xuất của Vương Điền Điền thật “xuất sắc”, khiến mấy người qua đường bênh vực ta ra mặt.

15

Tôi vẫn đứng yên, lạnh lùng quan sát.

“Mà này, , không có chút ý thức nào à? Ít nhất cũng phải xin lỗi chứ!”

“Nhìn bộ dạng lạnh lùng của kìa, chẳng có chút tôn trọng nào với sinh mệnh, chắc gia đình chẳng dạy dỗ ra gì!”

“Đúng rồi, chưa từng mang thai thì mẹ cũng từng mang thai chứ? Cô không hiểu chuyện nhẹ nặng sao?”

Mấy bác lớn tuổi đồng loạt chỉ trích tôi.

“Cô ấy đâu phải tôi đẩy, tại sao tôi phải xin lỗi?”, tôi chậm rãi mở miệng.

Nghe , Vương Điền Điền lập tức kêu to:

“Lâm Nam, dù gì cũng là đồng nghiệp, tôi không ngờ em lại thế! Em còn không chịu nhận, rõ ràng khi tôi đưa tài liệu, em đã đưa tay đẩy tôi một cái!”

“Thế à? Cô chứng minh là tôi đẩy không? Trừ khi có bằng chứng, nếu không thì đang vu khống đấy!”

Mọi người quanh, đây đúng là một góc chết của camera, chẳng thể xem lại .

Vương Điền Điền quả là “ngoan”, chọn đúng chỗ không có camera.

“Không phải đẩy tôi thì chẳng lẽ tôi tự ngã sao? Tôi đang mang thai, ai lại tự với mình? Rõ ràng là biết chỗ này không có camera nên mới muốn chối trách nhiệm!”

16

Vương Điền Điền vẫn ôm bụng gào khóc, càng càng tự tin như thể nắm chắc phần thắng.

“Không , tôi thấy bụng càng lúc càng đau, tôi phải đi bệnh viện kiểm tra. Mọi người ở đây đều là nhân chứng, nếu đứa bé có chuyện gì, mong mọi người chứng cho tôi nhé!”

Đám người “chính nghĩa” nghe xong liền hăng hái:

“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ chứng cho , tuyệt đối không để ta thoát trách nhiệm!”

Vương Điền Điền vừa ôm bụng vừa lén liếc tôi với ánh mắt đắc ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...