Trước mắt tôi, phần “bình luận” lại bùng nổ:
【Không thể báo công an lúc này! Công khai quá dễ phòng, ngầm thì khó tránh.
Nếu giờ báo, sau này mẹ nữ chính và em dâu sẽ tìm mọi cách hãm gia đình nữ chính.】
【Hình như vừa nãy có cảnh khách hàng quản lý Tiểu Văn đang xem camera giám sát.】
Tim tôi còn chưa kịp hạ xuống thì điện thoại reo.
Là Tiểu Văn gửi đến một đoạn video.
Trong video, chồng tôi đứng ở cửa khoa sơ sinh.
Chỉ trong lúc quay đi hắt hơi, mẹ tôi đã tráo con chỉ trong một giây.
Không ngờ dù phòng bị đủ đường, vẫn không thoát .
Hai đứa trẻ sinh cách nhau không lâu, nên có cơ hội cùng đưa vào khoa sơ sinh kiểm tra.
Tin nhắn của Tiểu Văn gửi đến rất nhanh:
“Báo công an không?”
“Không, tôi muốn đổi lại con.”
“Được.”
Quả nhiên, Tiểu Văn rất chuyên nghiệp.
Cô lập tức cho y tá sang phòng em dâu, lấy lý do cần đưa bé đi kiểm tra lần hai, nghi có dấu hiệu vàng da.
Em dâu và mẹ tôi nghĩ kế hoạch đã thành công, nên không để ý, để y tá bế con đi một mình.
Hai đứa trẻ lại đưa về khoa sơ sinh.
Bác sĩ nhi biết sự thật, sợ toát mồ hôi lạnh, liên tục cảm ơn vì đã cho ông cơ hội sửa sai.
May mắn là cả hai bé trước đó đều đã cân chính xác bằng bảng đo dành cho trẻ sơ sinh, chuẩn đến từng miligam.
Quả nhiên, cân nặng không trùng khớp hoàn toàn, danh tính hai bé nhanh chóng xác định.
Khi “cục bông nhỏ” của tôi trở lại vòng tay, tôi mừng đến rơi nước mắt, cảm ơn ông trời đã phù hộ.
Tôi bảo chồng hướng về khoảng không mà lạy mấy cái, dù chẳng hiểu lý do, vẫn theo.
Tôi hỏi Tiểu Văn tại sao lại luôn để mắt đến camera giám sát. Cô gãi đầu:
“Tôi đã nghi ngờ mẹ từ lâu. Trong thang máy, tôi cũng nghe thấy lời em trai . Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất — đây là chuyện liên quan đến cả đời một đứa trẻ, dù tôi có thức 24 giờ không ngủ, tôi cũng phải xem kỹ từng đoạn camera.”
Cô vỗ ngực, còn thấy sợ:
“Nếu không có vấn đề gì bất thường, bình thường sẽ chẳng ai đi kiểm tra camera. May là tôi đã đề phòng trước.”
8
Để cảm ơn , tôi lập tức bảo trợ lý mua cho một chiếc túi trị giá 50 triệu, và tặng cùng bệnh viện một tấm bảng khen.
Sợ để lâu sinh biến, tôi lập tức chuyển sang trung tâm chăm sóc mẹ và bé sau sinh.
Trung tâm này tôi đã đặt từ lâu, độ an toàn và bảo mật rất cao.
Biệt thự riêng, ngoài người thân thiết nhất và hai bảo mẫu – y tá kèm 1 kèm 1, không ai khác phép vào.
Mẹ và em dâu tôi tự tin rằng kế hoạch hoàn hảo, cả ngày chỉ mải tận hưởng dịch vụ ở bệnh viện tư.
Từ lúc tôi sinh đến khi xuất viện nhiều ngày, họ chưa từng gọi điện hỏi thăm, thậm chí còn chẳng biết tôi đã về.
Em dâu tôi gần như đã khoe hết mọi góc của bệnh viện tư trên vòng bè, kèm theo những câu chữ như thể tất cả chi phí đều do ta tự trả:
“Phụ nữ phải dựa vào năng lực để nắm quyền chủ cuộc đời. Càng nỗ lực càng tự do.
Bệnh viện tư hạng sang trả thẳng, số tiền rời khỏi tài khoản cũng chỉ là con số lẻ.”
Từng câu từng chữ đều cố xây dựng hình ảnh một “nữ cường” độc lập, giàu có, tự lập.
Em dâu vốn luôn thích dựng nhân设 như thế. Mấy năm trước, chính nhờ chiêu trò này mà lừa em trai tôi tin đến mê muội.
Một công việc chăm sóc khách hàng lương tháng chỉ 3 triệu rưỡi, mà trên mạng lại đăng những tấm ảnh “sếp lớn, chủ tịch” coi trọng.
Cô ta khoe kế hoạch nghề nghiệp, khoe triển vọng công ty, khiến mọi người xung quanh tưởng ta sự nghiệp rực rỡ.
Rõ ràng ở công ty bị sai đi pha trà rót nước đến tận 10 giờ tối, khi đăng lên vòng bè, lại biến thành hình ảnh “tự nguyện nỗ lực” cho những dự án lớn.
Tôi nghĩ, muốn thể hiện bản thân giỏi giang là điều không sai, em dâu tôi lại “vừa muốn đóng vai mạnh mẽ, vừa muốn hưởng lợi từ người khác”.
Tôi từng có lúc nghĩ rằng em dâu là người tích cực, cầu tiến.
Nhưng về sau mới biết mình đã sai quá xa.
Cô ta luôn khoe mình độc lập, lại bắt em trai tôi mua túi, mua trang sức, thậm chí tiền taxi cũng không bỏ qua.
Sau đó là những lần đòi chuyển khoản hàng chục triệu, không thì viện cớ đòi chia tay.
Mọi “hào quang” trên người em dâu chỉ để thu hút đàn ông.
Còn năng lực và tác phong việc thì bao năm chẳng tiến bộ chút nào.
Sau đó, em dâu mang thai trước hôn nhân, vội vã đòi cưới, đòi sính lễ 680 triệu, gần như vét sạch gia sản ba tôi để lại sau khi mất.
Lúc tôi vừa ăn miếng tổ yến chưng mẹ chồng gửi sang, em trai gọi điện:
“Chị, tiền sinh mổ và viện phí bệnh viện tư bên này chị đóng giúp nhé! Chị chuyển thẳng cho em cũng , trước đó mẹ bảo chị đồng ý rồi.”
Tôi giữ giọng nhẹ nhàng thái độ lại rất cứng rắn.
Muốn đổi đứa trẻ mắc hội chứng siêu nam sang cho tôi nuôi để gia đình tôi, thì đừng mong tôi còn bỏ tiền.
Chuyện gì tôi chưa từng ra thì coi như chưa bao giờ xảy ra:
“Ai đồng ý thì tìm người đó. Chị chưa từng , hơn nữa vợ sinh con thì tự lo, tìm chị gì?”
Bạn thấy sao?