Tàu chạy vun vút trên đường ray, đưa tôi về phía tương lai.
Hệ thống hiện thông báo cuối cùng:
【Bốn năm sau, sẽ tốt nghiệp Bắc Đại với thành tích xuất sắc】
【Bạn sẽ giữ lại Bắc Kinh việc, trở thành nhà nghiên cứu xuất sắc】
【Bạn sẽ gặp người thật lòng thương , sống một cuộc đời hạnh phúc】
Tôi mỉm .
Đây chính là cuộc đời tôi mong muốn.
Không còn bị ai tổn thương.
Không còn phải cúi đầu nhẫn nhịn.
Sống vì chính mình.
Chạy theo ước mơ.
Bắc Kinh còn rực rỡ hơn tôi tưởng.
Vừa bước xuống tàu, tôi đã choáng ngợp bởi nhịp sống nơi đây – nhà cao tầng, đường đông xe, người qua lại tấp nập.
Nơi này đầy cơ hội, cũng đầy thử thách.
Nhưng tôi không sợ.
Tôi đã sống lại một lần – còn điều gì có thể khó tôi nữa?
Khuôn viên Bắc Đại đẹp như tranh.
Lá ngô đồng bắt đầu ngả vàng, hồ nước lấp lánh nắng thu, những dãy nhà cổ nằm ẩn mình giữa rặng cây xanh rì.
Đây – chính là nơi tôi từng mơ ước.
Trong ký túc xá, tôi gặp ba người cùng phòng.
Họ đến từ nhiều tỉnh thành khác nhau, mỗi người đều xuất sắc và có câu chuyện riêng.
“Cậu là Hứa Tiểu Ngư đúng không? Mình nghe rồi! Cậu là thủ khoa khối Tự nhiên năm nay đấy!” – Tiểu Trương hào hứng .
“Giỏi thật đấy! Ký túc xá bọn mình có người nổi tiếng rồi nha!” – Tiểu Lý toe toét.
“Sau này phải học hỏi cậu nhiều!” – Tiểu Vương vui vẻ.
Chúng tôi nhanh chóng thân thiết.
Ở đây, không ai biết quá khứ tôi từng ra sao.
Không ai biết tôi đã trải qua những gì.
Tôi có thể bắt đầu lại – trở thành một phiên bản hoàn toàn mới.
Các môn học đại học rất khó, tôi luôn nghiêm túc.
Vật lý đòi hỏi tư duy logic cao, và nó rất hợp với tôi – một con người không còn tin vào lời ngon ngọt, chỉ tin vào chân lý và sự thật.
Hệ thống vẫn thỉnh thoảng cập nhật – toàn tin tốt:
【Bạn luôn nằm trong top 3 toàn khóa】
【Giáo sư đánh giá cao khả năng nghiên cứu của 】
【Bạn sẽ giành học bổng quốc gia】
Những điều đó tiếp thêm lực cho tôi.
Một ngày nọ, tôi nhận thư nhà.
Mẹ viết: Lâm Kiến Quốc đã tái hôn, cưới một góa phụ lớn hơn ba tuổi, mang theo hai con nhỏ.
Còn Vương Tú Phương thì cũng đính hôn – với một người đàn ông ngoài bốn mươi, tính thô bạo.
Đọc xong, lòng tôi rất bình tĩnh.
Lựa chọn của họ, cuộc đời của họ, từ nay không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi chỉ quan tâm đến học hành và tương lai.
Lên năm hai, tôi gặp một người.
Anh ấy tên Trần Chí Viễn – nghiên cứu sinh khoa Toán, hơn tôi ba tuổi.
Chúng tôi gặp nhau ở thư viện.
Hôm đó tôi đang loay hoay mãi với một công thức, không cách nào giải ra.
Anh ấy đi ngang, lịch sự hỏi:
“Bạn cần giúp không?”
“Nếu không ngại.” Tôi gật đầu.
Anh ngồi xuống, chậm rãi giải thích cho tôi.
Giọng trầm ấm, phân tích rõ ràng.
Chỉ mười phút sau, tôi đã hiểu.
“Cảm ơn .”
“Không có gì. Bạn là Hứa Tiểu Ngư bên Vật Lý đúng không? Mình từng nghe qua rồi.”
“Còn ?”
“Trần Chí Viễn – Toán học.”
Từ đó, chúng tôi thường xuyên gặp lại ở thư viện.
Thỉnh thoảng trao đổi học thuật, cũng có lúc trò chuyện vài điều đời thường.
Anh là người rất thú vị – hiểu biết sâu rộng, lại hài hước và chừng mực.
Chưa từng coi thường tôi vì tôi là con , cũng không cố lấy lòng tôi.
Sự thoải mái trong cách tiếp cận khiến tôi thấy dễ chịu.
Dần dần, tôi bắt đầu mong chờ những lần gặp gỡ ấy.
“Tiểu Ngư, cậu thích Trần Chí Viễn đúng không?” – Tiểu Trương tinh ý hỏi.
“Không có, bọn mình chỉ là thôi.”
“Bạn? Lần nào từ thư viện về cậu cũng vui, còn dám không?”
Tôi đỏ mặt.
Có lẽ… tôi thật sự có cảm giác khác với .
Nhưng sau khi từng bị Lâm Kiến Quốc phản bội, tôi không dễ dàng tin ai nữa.
Tôi sợ.
Sợ đặt sai niềm tin một lần nữa.
Và hình như… Trần Chí Viễn cũng nhận ra điều đó.
Một ngày nọ, ấy hỏi thẳng tôi:
“Tiểu Ngư, có phải em hiểu lầm gì về không?”
“Không có.”
“Vậy tại sao mỗi lần muốn hiểu em nhiều hơn, em lại né tránh?”
Bạn thấy sao?