Tôi im lặng một lúc:
“Chỉ là… em không quen thân thiết với ai quá.”
“Tại sao?”
“Vì em không tin ai cả.”
Trần Chí Viễn tôi:
“Kể cả ?”
“Kể cả .”
Anh gật đầu:
“Anh hiểu rồi. Vậy thì chúng ta cứ trước, không cần vội.”
“Khi nào em sẵn sàng tin , hãy cho biết.”
Sự thấu hiểu của khiến tôi thật sự cảm .
Có lẽ trên đời này, vẫn còn những người thực sự tốt.
Năm ba đại học, mối quan hệ giữa tôi và Trần Chí Viễn tiến thêm một bước.
Chúng tôi không phải người , gần gũi hơn cả bè.
Cùng ăn cơm, cùng đi dạo, cùng trao đổi học thuật.
Đôi khi, kể cho tôi nghe về quá khứ và ước mơ của mình.
“Sau này muốn trở thành giáo sư, người thầy đúng nghĩa.” Anh .
“Còn em? Ước mơ của em là gì?”
“Em muốn nghiên cứu, dùng tri thức để thay đổi thế giới.”
“Ước mơ lớn đấy.”
“Nhưng cũng rất thực tế. Chỉ có tri thức mới khiến con người thật sự độc lập, không cần phụ thuộc vào ai.”
Trần Chí Viễn tôi đầy suy nghĩ:
“Tiểu Ngư, có phải em từng tổn thương rất sâu không?”
Tôi không trả lời.
Có những chuyện, tôi sẽ mãi mãi không kể cho bất kỳ ai.
Cả việc trọng sinh, lẫn kiếp trước từng đau đớn ra sao.
Đó là bí mật của riêng tôi.
“Mỗi người đều có quá khứ.” Tôi . “Điều quan trọng là hiện tại và tương lai.”
Anh gật đầu:
“Em đúng.”
Cuối học kỳ hai năm ba, tôi nhận cơ hội du học.
Một trường đại học danh tiếng ở Mỹ mời tôi sang sinh viên trao đổi.
Cơ hội đó rất quý giá.
Nhưng tôi do dự.
Vì điều đó đồng nghĩa với việc… tôi sẽ phải rời xa Trần Chí Viễn.
“Cứ đi đi,” viên, “điều này rất quan trọng với tương lai của em.”
“Nhưng…”
“Nhưng sao? Em lo cho tụi mình à?”
Tôi khẽ gật đầu.
Anh :
“Tiểu Ngư, nếu cảm của tụi mình không vượt qua nổi một thử thách nhỏ như , thì chẳng xứng để tiếp tục.”
“Nếu thật lòng nhau, khoảng cách không là gì cả.”
Lời của khiến tôi quyết tâm.
Tôi sẽ đi Mỹ – vì ước mơ, cũng là để chứng minh cảm giữa chúng tôi.
Trước ngày đi, Trần Chí Viễn tiễn tôi ra sân bay.
“Tiểu Ngư,” nắm lấy tay tôi, “dù em ở đâu, cũng sẽ đợi.”
“Chờ em học xong quay về, chúng ta sẽ bên nhau – không?”
Tôi ánh mắt chân thành của , trong lòng dâng lên một cảm ấm áp.
“Được.”
Đây là lần thứ hai tôi lên đường thay đổi cuộc đời mình.
Lần đầu là thi đại học, lần này là đi du học.
Mỗi lần, tôi lại mạnh mẽ và độc lập hơn một chút.
Khi máy bay cất cánh, tôi qua ô cửa sổ, thấy thành phố bé lại dần.
Trong lòng vừa lưu luyến, vừa háo hức.
Lưu luyến vì phải xa Trần Chí Viễn.
Háo hức vì những thử thách mới đang chờ phía trước.
Hệ thống hiện dòng thông báo cuối cùng:
【Hai năm sau, sẽ hoàn thành xuất sắc chương trình học và trở về nước】
【Trần Chí Viễn sẽ đón tại sân bay】
【Hai người sẽ kết hôn, sống một cuộc đời hạnh phúc】
【Con cái của hai sẽ thừa hưởng trí tuệ và phẩm chất của cả hai】
Thấy dòng này, tôi mỉm .
Đây chính là cái kết mà tôi hằng mong muốn.
Hai năm du học trôi qua rất nhanh.
Ở Mỹ, tôi học nhiều phương pháp nghiên cứu tiên tiến, mở rộng tầm .
Nhưng tôi chưa từng quên lời hứa trở về.
Tháng 9 năm 1986, tôi đáp chuyến bay trở lại quê hương.
Và Trần Chí Viễn – thật sự đang chờ ở sân bay.
Giây phút thấy , tôi suýt bật khóc.
Hai năm không gặp, gầy đi một chút, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.
“Chào mừng em trở về.” Anh .
“Em đã về rồi.”
Chúng tôi ôm lấy nhau, không cần thêm lời nào nữa.
Có những cảm – thật sự có thể vượt qua thử thách của thời gian và khoảng cách.
Một tháng sau, chúng tôi kết hôn.
Đám cưới đơn giản, chỉ mời người thân hai bên.
Cha mẹ tôi từ quê lên, thấy tôi tìm người thật sự mình, họ rất mừng.
“Tiểu Ngư, lần này con chọn đúng rồi.” Mẹ tôi thì thầm, “Chàng rể này hơn cái tên Lâm Kiến Quốc gấp trăm lần.”
Tôi – nụ nhẹ nhõm, thanh thản.
Bạn thấy sao?