2
Trước sáu tuổi, tín điều sống của ta là: Sống sót.
Từ sáu tuổi đến mười hai tuổi, tín điều ấy thêm vài dòng: Thứ nhất, sống sót thật kiên cường. Thứ hai, đừng để Tần Dực mình mất mạng theo hắn.
Nuôi dạy hài tử là môn kỹ nghệ, mà hiển nhiên Tần Dực chưa từng học qua.
Hắn là ám vệ giỏi —— võ công thiên hạ vô song, hạ thủ dứt khoát, phi thân như đi trên đất bằng.
Nhưng nuôi trẻ con… thật khó mà nổi bằng lời.
Lần đầu hắn chải đầu cho ta, kéo đến nỗi ta khóc òa.
Ta đội búi tóc lệch lạc, vừa sụt sịt vừa lấy tay áo hắn chùi nước mắt, tố cáo: “Ngươi muốn lột da đầu ta ra sao?”
Hắn nhíu mày, cầm lược như cầm binh khí: “… Sao tóc ngươi trơn dữ ?”
Lần đầu hắn may y phục cho ta, may thành một cái bao tải.
Ta khoác cái “áo” kia, im lặng một khắc, rồi chân thành : “Tần Dực, hai ta định đi trộm gạo nhà bên à?”
Hắn ta ba giây, xoay người bỏ đi. Sáng hôm sau, bên giường ta có thêm ba bộ váy mới tinh —— hắn truyền thư suốt đêm về nhà sai người đưa tới.
Lần đầu hắn nấu cơm, suýt nổ tung cả nhà bếp.
Ta ngồi xổm ngoài sân, lặng lẽ khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Hắn mặt đen sì từ đống đổ nát bước ra, trên tay là một đĩa cháy đen không rõ hình dạng, lạnh giọng: “Ăn.”
Ta cắn thử một miếng, suýt về chầu tổ tiên.
Hắn ta, ánh mắt nguy hiểm: “… Rất khó ăn sao?”
Ta nuốt xuống, gượng : “Cũng… tàm tạm, chỉ là hơi… đắng.”
Đắng đến tận tim gan… đắng hơn cả số phận đôi ta.
Hắn không không rằng, vứt cả đĩa, xách ta chạy thẳng tới tửu lâu ngon nhất kinh thành.
Thế đó, dưới sự “chăm sóc tận tâm” của hắn, ta loạng choạng mà lớn lên.
Hắn học cách chải cho ta búi tóc đơn giản, dù đôi khi vẫn kéo đau khiến ta trợn mắt.
Hắn học cách nấu cháo tạm nuốt , dù ta vẫn phải lén thêm ít đường.
Hắn thậm chí học cách vá áo cho ta, tuy đường kim mũi chỉ xiêu vẹo như rết bò.
Còn ta, học cách lóng ngóng băng bó cho hắn khi bị thương, học cách dúi cho hắn một viên kẹo khi hắn u sầu, học cách giả vờ không thấy mỗi khi hắn nửa đêm trèo tường đi “ cờ” gặp tỷ tỷ Mộ.
Tần Dực rất nhàn —— ít nhất là trước mặt ta.
Phần lớn thời gian, hắn hoặc tựa gốc cây lim dim, hoặc ngồi trên mái nhà ngẩn người, hoặc lạnh mặt ta nhảy tới nhảy lui như mèo con nghịch ngợm.
Nhưng chỉ cần tỷ tỷ Mộ có tĩnh —— “Vút!”
Ta còn chưa kịp chớp mắt, người đã không thấy đâu, chỉ còn vạt áo khẽ tung bay, và nhành cây bên ngoài khẽ đong đưa theo gió.
Và hắn luôn trở về cùng thương tích đầy mình.
Có khi là đao thương, có khi là kiếm thương, có khi là nội thương —— trầm trọng nhất, có lần hắn hôn mê ba ngày ba đêm, sốt cao không lui.
Lần ấy, ta ngồi bên giường hắn, khóc nức nở không thôi.
Hắn tỉnh lại, lời đầu tiên thốt ra lại là: “… Mộ Lan Chi không sao chứ?”
Ta giận đến suýt ném vỡ bát thuốc: “Ngươi suýt chết còn lo cho nàng ta?!”
Hắn khựng lại, dường như không ngờ ta nổi giận, trầm mặc một hồi, rồi vươn tay xoa đầu ta, nhẹ giọng : “… Lần sau sẽ không thế nữa.”
Dối trá.
Lần sau hắn vẫn sẽ đi, vẫn sẽ bị thương, vẫn sẽ khiến ta nơm nớp lo âu.
Năm ta mười hai tuổi, rốt cuộc không nhịn mà hỏi: “Tần Dực, vì sao ngươi lại thích Mộ tỷ tỷ như ?”
Hắn đang lau kiếm, nghe tay chợt khựng lại, lạnh nhạt đáp: “Không liên can đến ngươi.”
Ta bĩu môi: “Nhưng nàng ấy đâu có thích ngươi.”
“…”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo trừng ta.
Ta rụt cổ lại, vẫn cố lấy dũng khí tiếp: “Nàng từ chối ngươi đến tám trăm lần rồi, ngươi cứ bám mãi không thấy mệt sao?”
Hắn lạnh: “Tiểu quỷ như ngươi biết cái gì?”
“Ta không biết thật.” Ta chống cằm, thở dài, “Nhưng ta biết, mỗi lần ngươi bị thương, đau vẫn là chính ngươi.”
Hắn khựng lại, ánh mắt khẽ dao , song rất nhanh lại trở về vẻ lãnh đạm: “… Ừ.”
Chẳng rõ hắn có nghe lọt hay không, đêm hôm ấy, hiếm hoi thay, hắn không đi “ngẫu nhiên gặp” Mộ tỷ tỷ nữa, mà ngồi yên trong sân, cùng ta ngắm sao suốt một đêm.
Cho đến ngày hôm đó, Mộ tỷ tỷ tư cùng hoàng tử địch quốc, lén bỏ trốn.
Tin truyền về khi Tần Dực đang bóc quýt cho ta.
Bạn thấy sao?