An An Của Mẹ – Chương 14

Thư ký Trương đứng trong phòng khách, giống như một chiếc máy đọc vô cảm: “Ý của Chu tiên sinh là, nếu đồng ý các điều khoản này, sau khi ký, thủ tục sẽ nhanh chóng hoàn tất. Khoản tiền sẽ chuyển trong vòng ba ngày việc sau khi hoàn tất thủ tục.”

Tôi cầm bản thỏa thuận dày cộp, lật đến trang cuối.

Chỗ ký tên của bên B vẫn để trống.

Phía bên A, chữ ký của Chu Diên Chu đã viết sẵn, nét bút mạnh mẽ, quen thuộc mà xa lạ.

Nhìn chữ ký ấy, lòng tôi bình thản đến mức còn hơi muốn .

Anh ta đã đồng ý.

Dùng tiền và một căn nhà lạnh lẽo để mua đứt trách nhiệm pháp lý cuối cùng và mọi “rắc rối” có thể với con trai ruột.

Còn quyền thăm nom? Chỉ là những lời hoa mỹ ghi trên giấy để cho người ngoài xem.

Anh ta sao thật sự muốn gặp An An chứ?

Vậy cũng tốt.

Dứt khoát, gọn gàng.

“Bút.” Tôi chìa tay.

Thư ký Trương lập tức đưa bút máy cho tôi.

Không hề do dự, tôi ký hai chữ “Lâm Khê” vào phần tên bên B.

Nét chữ khác hẳn nguyên chủ, sắc sảo và gọn gàng.

Ký xong, tôi đặt bút xuống, cầm bản phụ lục, không thèm liếc qua, xé đôi, rồi xé vụn.

Những mảnh giấy trắng bay lả tả rơi xuống thảm.

Đồng tử của thư ký Trương hơi co lại, sự chuyên nghiệp khiến ta vẫn im lặng.

“Nói với ta,” tôi thẳng vào thư ký Trương, giọng rõ ràng, “An An là con trai tôi, dạy thế nào, nuôi ra sao là chuyện của tôi – một người mẹ. Không đến lượt một kẻ ngoài cuộc xen vào. Còn thăm nom? Để lúc nào ta nhớ ra mình còn một đứa con trai rồi hãy .”

Tôi ném bản thỏa thuận ly hôn đã ký trả lại cho thư ký Trương.

“Bây giờ, mời mang tất cả đồ của Tổng Giám đốc Chu các , ra khỏi nhà tôi.”

18

Thủ tục giải quyết nhanh ngoài dự kiến.

Có lẽ Chu Diên Chu cũng muốn sớm thoát khỏi “mẹ con rắc rối” chúng tôi.

Khi cầm trên tay cuốn giấy chứng nhận ly hôn màu đỏ sẫm ở cửa Cục Dân chính, tôi hai tấm ảnh chân dung dán song song — Chu Diên Chu vẫn tuấn tú, lạnh lùng, còn tôi (Lâm Khê) lại mang một vẻ bình thản như vừa giải thoát.

Nắng hơi gắt, tôi giơ tay che, trong lòng là sự nhẹ nhõm chưa từng có.

Đám mây đen đè nặng trên đầu cuối cùng cũng tan biến.

Tiền nhanh chóng chuyển vào tài khoản.

Nhìn dãy số 0 dài trên màn hình ngân hàng, tôi không có cảm giác gì đặc biệt.

Đây chẳng qua chỉ là sự đảm bảo mà An An vốn dĩ nên có.

Việc đầu tiên tôi , là liên hệ với Tần Vy và hiệu trưởng Vương.

Trong căn phòng nhỏ ấm áp của “Mầm Non Ánh Dương”, tôi đi thẳng vào vấn đề:

“Cô Tần, hiệu trưởng Vương, tôi muốn dùng danh nghĩa cá nhân quyên góp một khoản tiền cho trường. Dùng để cải thiện môi trường học, bổ sung thêm các đồ dùng và tài nguyên giáo dục đặc biệt, và… nâng cao chế độ đãi ngộ cho giáo viên.”

Tôi hai người, “Tôi hy vọng nơi này sẽ luôn giữ sự ấm áp và bao dung như hiện tại, có thể tiếp nhận nhiều hơn những đứa trẻ giống như An An, cần thời gian và không gian để phát triển.”

Tần Vy và hiệu trưởng Vương liếc nhau, trong mắt cả hai đều là sự kinh ngạc xen lẫn .

“Cảm ơn nhiều lắm, Lâm!” Hiệu trưởng Vương với giọng đầy kích , “Chúng tôi nhất định sẽ sử dụng tốt số tiền này!”

“Cứ gọi tôi là Lâm Khê.” Tôi mỉm , “Số tiền này không phải cho không. Tôi có một cầu nho nhỏ.”

“Cô đi!”

“Tôi muốn giữ một chức vụ danh nghĩa ở trường.” Tôi chỉ vào mình, “Ví dụ như… ‘Cố vấn phụ huynh đặc biệt’? Không cần lương, cũng không can thiệp vào công việc bình thường của mọi người. Chỉ là khi rảnh, tôi sẽ đến giúp, vài việc lặt vặt, chơi cùng bọn trẻ. Tiện thể… học lỏm thêm chút kinh nghiệm chăm con.” Tôi chớp mắt.

Tần Vy và hiệu trưởng Vương cùng bật .

“Hoan nghênh vô cùng!” Hiệu trưởng Vương chìa tay ra, “Cố vấn Lâm Khê, mong chỉ giáo nhiều!”

Tần Vy cũng mỉm gật đầu: “Chào mừng mẹ An An gia nhập.”

Rời “Mầm Non Ánh Dương”, nắng đang rất đẹp.

Tôi ngẩng đầu bầu trời xanh biếc.

Cuộc sống mới, bắt đầu rồi.

Ngày tháng hoàn toàn trượt vào quỹ đạo bình yên và ấm áp.

Tôi và An An chuyển khỏi căn biệt thự to lớn, lạnh lẽo đó, mua một căn penthouse thông tầng rộng rãi, sáng sủa ở khu chung cư cao cấp gần “Mầm Non Ánh Dương”.

Có ban công lớn, có thể trồng hoa, ngắm sao.

Trang trí do tôi tự tay thực hiện, phong cách gỗ nguyên bản Bắc Âu ấm áp, khắp nơi là gối đệm mềm mại, màu sắc tươi sáng và góc đồ chơi mà An An thích.

Ở đây, không còn chút dấu vết nào của Chu Diên Chu, chỉ có hơi ấm của hai mẹ con.

An An tiếp tục học ở “Mầm Non Ánh Dương”.

Con vẫn chưa phải là đứa trẻ hoạt bát nhất, sự thay đổi rất rõ ràng.

Con sẽ khi hiệu trưởng Vương chào “Chào buổi sáng” thì đáp lại bằng giọng thở rõ ràng hơn trước: “…chào…”

Con sẽ chủ giúp cấp dưỡng chia bánh ngọt nhỏ.

Con có một “người ” cố định — một bé cũng hơi chậm nóng tên là Đoá Đoá.

Hai đứa thường ngồi yên bên góc đọc sách tranh, hoặc cùng nhau đào cát trong hố cát.

Dù ít trò chuyện, lại có một sự ăn ý kỳ lạ.

Điều bất ngờ nhất xảy ra vào một buổi chiều bình thường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...