An An Của Mẹ – Chương 15

Tôi, với tư cách “cố vấn đặc biệt”, đang giúp sắp xếp những cuốn truyện tranh mới ở trường.

An An cùng vài nhỏ Tần Vy dẫn chơi trò truyền tin.

Trò chơi này là giáo ghé tai một bé thì thầm một từ, bé đó sẽ truyền lại cho người tiếp theo.

Đến lượt An An, Đoá Đoá ghé tai con, dùng giọng thở : “…táo…”

An An cúi đầu, bàn tay nhỏ vo góc áo.

Mọi người im lặng chờ.

Vài giây sau, con ngẩng đầu, sang kế tiếp, môi khẽ mấp máy.

Một tiếng rõ ràng, tuy âm lượng không lớn đủ để mọi người nghe thấy, vang lên:

“Táo!”

Không phải giọng thở! Mà là từ ra thật sự!

Khoảnh khắc ấy, cả phòng sinh hoạt lặng đi.

Cô Tần Vy lấy tay che miệng, mắt lập tức đỏ hoe.

Đoá Đoá mở to mắt.

Các nhỏ khác cũng ngơ ngác An An.

Tôi cũng khựng lại, tim như bị một bàn tay ấm áp siết chặt.

Có vẻ con hơi bối rối trước phản ứng của mọi người, gương mặt nhỏ hơi đỏ, rồi nhanh chóng cúi xuống.

“Wow! An An giỏi quá!” Cô Tần Vy là người phản ứng đầu tiên, vỗ tay.

“An An biết rồi!” Đoá Đoá cũng vỗ tay theo.

Những đứa trẻ khác, tuy còn ngơ ngác, cũng ùa theo vỗ tay reo hò.

Căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng vỗ tay và tiếng hồn nhiên, ấm áp của lũ trẻ.

19

Cái đầu nhỏ của An An cúi thấp hơn, tôi thấy khóe miệng bé đang cố gắng, từng chút từng chút một, cong lên.

Đó là một nụ thật sự, mang theo cả sự e thẹn và niềm vui.

Nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn, chiếu lên mái tóc mềm mại của bé, phủ một tầng ánh vàng ấm áp.

Khoảnh khắc ấy, tôi biết, mọi sóng gió, mọi lần vùng vẫy khó nhọc… đều xứng đáng.

Thu qua đông tới, thoáng chốc đã đến cuối học kỳ của “Mầm Non Ánh Dương”.

Nhà trường tổ chức một buổi hoạt nhỏ cho phụ huynh và con, kiêm liên hoan chào năm mới.

Địa điểm là phòng sinh hoạt ấm áp quen thuộc.

Không gian nhỏ trang trí rực rỡ, treo dây kim tuyến và bóng bay.

Phụ huynh ngồi quây tròn trên tấm thảm, còn lũ trẻ mặc bộ đồ mình thích nhất, theo giáo chuẩn bị biểu diễn.

Tôi ngồi giữa các phụ huynh, An An.

Con mặc chiếc áo len xanh đậm mới tôi mua, tôn gương mặt nhỏ trắng trẻo.

Con đứng cùng Đoá Đoá và vài khác, Tần Vy đang khích lệ cả nhóm.

Các bé sẽ biểu diễn một bài vè tay đơn giản: “Ngôi Sao Nhỏ”.

Nhạc vang lên, tiếng piano nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng.

Lũ trẻ theo tác của Tần Vy, vừa vụng về vừa đáng .

Có bé nhanh, có bé chậm, có bé quên tác, có bé chỉ mải bố mẹ dưới khán đài.

An An đứng giữa, không phải tác nào cũng trôi chảy, đôi tay nhỏ đôi lúc khựng lại, gương mặt nghiêm túc.

Nhưng con cố gắng theo nhịp, cố gắng bắt chước tác: Một ngôi sao sáng lấp lánh… đầy trời đều là sao…

Ánh mắt con không ai dưới khán đài, chỉ dõi theo Tần Vy, như thể cả thế giới chỉ còn lại con và bài hát.

Tiết mục ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc.

Lũ trẻ nắm tay nhau cúi chào giữa tiếng vỗ tay.

An An cũng hơi cúi người, gương mặt không biểu cảm rõ, đôi mắt sáng long lanh.

Các phụ huynh bắt đầu trò chuyện, tự do đi lại.

Tôi đứng dậy, định lấy chút bánh trái cho An An.

Vừa đến bàn đồ ăn, tôi nghe sau lưng có vài phụ huynh nhỏ.

Giọng không lớn, vẫn lọt vào tai giữa tiếng ồn xung quanh.

“…là đứa bé đó phải không? Ít lắm?”

“Ừ, nghe nhà cũng có điều kiện, trước ở khu Vân Đỉnh trên kia…”

“Nhìn ngoan thật, … phản ứng chậm hơn mấy đứa khác? Mẹ nó thì có vẻ quan tâm, hay lui tới trường giúp.”

“Haizz, trẻ như , nhà giàu thì gì? Sau này… e là khó…”

Trong lời có sự thương kèm cái kiểu phán xét tự cao.

Bước chân tôi khựng lại.

Cơn giận quen thuộc ập đến, tôi nhanh chóng nuốt xuống.

Cãi nhau với hạng người này? Không đáng.

Tôi cầm một đĩa nhỏ đựng trái cây, định quay đi.

Đúng lúc đó—

Một giọng trẻ con, non nớt rõ ràng, vang lên ngay sau lưng tôi, như hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ phẳng lặng:

“Không mẹ cháu như !”

Cả phòng im bặt!

Mọi ánh mắt hướng về phía phát ra tiếng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...