Ông chủ thất rồi.
Tôi hí hửng chụp màn hình gửi cho thân, không ngờ lại gửi nhầm cho chính ông ấy.
Đối phương chậm rãi nhắn lại một dấu hỏi chấm.
【Em cũng đến xem trò của tôi à?】
Để giữ công việc, tôi đành cắn răng :
【Không phải đâu, hút thuốc uống rượu có cho sức khỏe, như em thật sự rất xót.】
Ông chủ: 【Xin lỗi, tôi không người thứ ba.】
【Em nên sớm từ bỏ đi.】
Mười phút sau.
【Nói thật, muốn xem cơ bụng không? Vừa mới tập xong.】
1
Hôm nay là lễ Thất Tịch.
Tôi cố đăng một tấm ảnh ghép mình và nam thần lên mạng.
"Năm thứ ba của bọn mình rồi."
Chưa đầy nửa tiếng, không biết trong group lớn của công ty có chuyện gì mà mọi người đều xôn xao.
Hóa ra vừa có một quy định mới: Cấm tất cả mọi người xin nghỉ vào ngày lễ nhân.
Ai nấy đều kêu trời thật quá đáng.
Lập tức chuyển sang nhóm nhỏ chuyện riêng.
【Nghe thư ký Chu là quy định do sếp vừa mới ra.】
【Nguồn tin bên lề bảo sếp hình như vừa thất .】
【Tổng Giám đốc Giang như mà cũng bị chia tay sao?】
【Nghĩ đến chuyện một người như Tổng Giám đốc Giang, đẹp trai ngời ngời mà cũng vì mà khổ sở, tự dưng tôi cũng không còn cố chấp nữa.】
Mọi người chẳng còn tâm trạng việc, chỉ chăm chăm hóng xem nào lại có thể tổn thương bông hoa cao quý như Giang Tri Dã.
Có người tag tôi: 【Tô Khinh chẳng phải có WeChat của sếp à, thử xem sếp đăng gì trên Moments không.】
Tôi lấp liếm:
【Không thấy gì cả, chắc là sếp chặn tôi rồi.】
Thực ra, tôi vội vàng vào xem Moments của Giang Tri Dã.
Anh ấy chỉ đăng đúng một câu: "Tại sao ấy vẫn người đàn ông đó? Quả nhiên, mình chẳng có sức hút gì với ấy cả."
Định vị ở quán bar.
Quả nhiên là thất thật rồi.
Tôi ôm tâm lý hóng hớt tám chuyện, chụp màn hình gửi cho thân cùng .
Vừa gửi xong thì trưởng phòng mang một tập tài liệu tới nhờ tôi xử lý.
Tôi lập tức giả vờ như không có chuyện gì, tập trung vào công việc.
Đợi người đi khỏi, điện thoại cũng vừa nhận tin nhắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi cứng họng không nổi nữa.
Bởi vì tôi đã gửi nhầm ảnh chụp màn hình cho chính chủ.
Giang Tri Dã: 【???】
【Mọi người đều nhạo tôi.】
【Em cũng đến xem trò của tôi à?】
Giọng điệu mang theo cảm giác ấm ức rõ rệt.
Tôi hoảng hốt.
Giang Tri Dã: 【Tô Khinh, rốt cuộc em có ý gì?】
Xong rồi.
Sếp giận thật rồi.Để giữ việc, tôi cắn răng :
【Không phải đâu, hút thuốc uống rượu có cho sức khỏe, như em thật sự rất xót.】
【Sếp ơi, nhất định phải chăm sóc bản thân nhé!】
Không có thì ai còn trả cho em lương tháng năm mươi ngàn, việc từ mười giờ sáng đến năm giờ chiều, tăng ca lương gấp ba, vừa nghỉ hai ngày cuối tuần vừa có thể lén lút trốn việc, công việc thần tiên như chứ!
Đối diện hiện lên dòng "đang nhập tin nhắn".
Tôi nơm nớp lo sợ.
Giang Tri Dã: 【Xin lỗi, tôi không người thứ ba.】
【Em nên từ bỏ đi.】
Tôi: ???
Anh ấy thất đến mức đầu óc có vấn đề rồi sao?
Hay là gửi nhầm cho tôi?
Anh ấy coi tôi thành cũ của mình à?
Mười phút sau.
【Nói thật, muốn xem cơ bụng không? Vừa mới tập xong.】
Nhận câu này, tôi cảm giác cả chiếc điện thoại đều nóng ran.
Đúng lúc đó, đồng nghiệp đi ngang qua.
Tôi chột dạ vội nhét điện thoại vào túi.
2
Về đến nhà tôi mới phát hiện điện thoại chưa kịp khóa màn hình.
Vô gửi cho Giang Tri Dã tám trăm cái sticker "Em muốn cưa ".
Ban đầu thái độ của ấy là không chấp nhận.
【Tô Khinh, tôi là sếp của em, ơn tôn trọng tôi, tôi mong mối quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở công việc.】
Sau khi bị tôi “dội bom” sticker, ấy dường như bất lực mà thỏa hiệp.
【Thôi rồi, em vui là .】
【Nhưng, không muốn có người thứ ba biết mối quan hệ này của chúng ta, dù sao cũng liên quan đến thể diện của .】
Đã nửa tiếng trôi qua kể từ tin nhắn đó.
Sếp vẫn đang chờ tôi trả lời.
Tôi ngồi xổm ở cửa thang máy, vừa nghĩ vừa lo lắng.
Gặp hàng xóm dắt chó về: “Tiểu Khinh, em mới tan à?”
Tôi gật đầu thảm thương, hôm nay lại phải tăng ca.
Tăng ca thì có phụ cấp tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần, không thể khiến tôi bớt ghét nó.
Chị hàng xóm hiền: “Nhìn em ngày nào cũng việc vất vả như , lương cũng cao, chắc tiết kiệm khối tiền nhỉ.”
Tôi…
Chưa kịp gì thì con chó Golden dưới chân chị vẫn còn phấn khích, thấy ai cũng nhào tới, và tôi chính là người xui xẻo đó.
Chưa dừng lại ở đó, con Golden còn ngoạm lấy điện thoại tôi vừa bay ra ngoài, bắt đầu màn đuổi bắt giữa hai người một chó.
Một tiếng đồng hồ sau, tôi mới giành lại chiếc điện thoại đã bị cắn nát từ miệng nó.
Chị hàng xóm áy náy vô cùng, lập tức chuyển khoản: “Con nhà này lại phiền cho em rồi, chị đền gấp đôi cho em nhé.”
Thôi thì, tôi “ngậm ngùi” nhận tiền bồi thường.
Tin tốt là, điện thoại vẫn còn dùng .
Tin xấu là, điện thoại lúc lúc không.
Tôi bảo nó qua trái, nó lại cứ cố qua phải.
Giang Tri Dã bên kia chờ lâu quá, không nhịn nhắn thêm:
【Tô Khinh, rốt cuộc em đồng ý không?】
【Anh nghĩ kỹ rồi, chuyện này thật là nực .】
【Thật sự ảnh hưởng đến thân phận của .】
【Nếu để người khác biết, họ sẽ kiểu gì, em xem?】
【……】
【Anh còn là lần đầu tiên đó.】
【……】
【Nếu em không đồng ý thì sớm đi.】
【Thực ra cũng không thật sự muốn thế, dù sao cũng không phải loại người đó.】
【……】
【Không đồng ý thì thôi, sao cứ xem mà không trả lời? Anh thấy em cứ hiện “đang nhập” mãi đó.】
【……】
【Không đồng ý thì thôi , đừng với ai hết nhé! Làm ơn đó!】
Tôi định gõ “không đồng ý”.
Nhưng cái điện thoại chết tiệt này lại ngoài tầm kiểm soát, tự gõ loạn xạ trên bàn phím.
Và gửi đi: 【Đồng ý.】
Xong đời rồi!
Tôi điên cuồng ấn nút thu hồi tin nhắn.
Cái điện thoại chết tiệt lại bắt đầu giở chứng,
Liên tục gửi thêm mấy cái sticker “hôn hôn”.
Một phút sau, Giang Tri Dã mới nhắn lại một chữ “Ừ” lạnh nhạt.
Điện thoại của tôi vẫn tiếp tục .
Giang Tri Dã:
【…Mới ngày đầu tiên mà đã thế này, có ổn không?】
【Anh bảo thủ lắm, không muốn tiến triển nhanh đâu.】
【Anh chưa từng ai, bước đầu tiên nên gì đây?】
Sau đó, tôi tuyệt vọng điện thoại tự gửi cho ấy một sticker “Muốn ngủ với ”.
Giang Tri Dã dường như bị sốc,
Sau một hồi cạn lời, cố gắng nhắn lại một câu:
【Em thật hư hỏng, Tô Khinh.】
Cha nó chứ!
Tôi tức đến mức ném thẳng điện thoại vào bồn rửa đầy nước.
Đã “chết” thì chết chung luôn!
3
Sáng hôm sau, tôi lén lút mò đến công ty.
Giả vờ hỏi đồng nghiệp:
“Nghe sáng nay hủy họp rồi hả?”
Đồng nghiệp: “Ừ, sếp xin nghỉ rồi.”
Trên mặt tôi hiện lên sự nhẹ nhõm rõ rệt.
May quá, hôm nay còn có thể tiếp tục giả vờ ngây ngô!
Tôi mang điện thoại đi sửa, vì sếp tối nay là xong nên tôi cũng không định mua cái mới.
Cũng không biết cuối cùng Giang Tri Dã có nhắn lại gì không.
Trưởng phòng bước tới:
“Sơ Khinh, em đi bệnh viện một chuyến, tìm Tổng Giám đốc Giang ký giúp tài liệu này, gấp lắm.”
Tôi lập tức đứng ngồi không yên.
Đến tận cửa phòng bệnh rồi mà vẫn không dám vào.
“Tiểu Khinh?”
Là thư ký Chu, ấy đang cầm một bát cháo trong tay.
Tôi thoáng lúng túng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Thư ký Chu, em đến để đưa tài liệu cho sếp ký, tiện thể …”
Bạn thấy sao?