Anh Ấy Thật Sự [...] – Chương 5

“Tôi không tính toán với hậu bối, tiếc là nó đụng phải vợ tôi rồi, giờ ấy đang rất giận. Tôi thấy chỉ có cách... để nó quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người thì mới xong.”

“Được ! Ngài cứ yên tâm. Tôi cho nó quỳ ngay!

“Đầu tiên quỳ qua video, sau đó tôi đích thân dắt nó tới nhà ngài, quỳ thêm phát nữa cũng không sao!”

Tề Khiêu Bắc quay sang hỏi tôi:

“Vợ , em thấy thế nào?”

Vợ ? Thế tử? Cháu rể?

Tôi đơ mặt Tề Khiêu Bắc, trong đầu chỉ còn một chữ to đùng: Hả?!

Hôm đó, cả khu dân cư đều xem bộ phim “Lý Minh Lượng Sám Hối Ký” phát sóng trên màn hình LED khổng lồ do Tề Khiêu Bắc vừa mua gấp trong ngày.

Trong video, Lý Minh Lượng quỳ rạp dưới đất, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, vừa gào vừa thú nhận:

“Là tôi, tôi là đồ cặn bã, là thứ đàn ông khốn nạn!

“Tất cả đều là lỗi của tôi! Là tôi tham phú phụ bần, là tôi vong ân phụ nghĩa!”

Hắn còn tự tát vào mặt mình, tiếp:

“Không những tôi chuyện bỉ ổi, tôi còn bôi nhọ ấy, lan truyền tin đồn Tiểu Hòa khắc chồng – tất cả đều là tôi và mẹ tôi bịa ra cả!”

Cuối cùng, hắn cúi đầu lạy một lạy thật mạnh:

“Thưa thím nội, lỗi là của con, là lỗi của con hết. Xin nội và thím nội đừng chấp tiểu bối như con. Con xin dập đầu tạ tội!”

Trong video, Lý Minh Lượng hèn hạ, thấp kém, thật sự chẳng khác gì một con chó.

Ngay khoảnh khắc đó, quá khứ đầy bùn nhơ khi tôi từng nhầm rác rưởi, cuối cùng cũng gột rửa trong tim tôi.

Tôi là người rất bình thường.

Mấy năm sau khi bị Lý Minh Lượng phản bội, dù ngoài mặt tôi luôn cố tỏ ra điềm tĩnh, nhẹ nhàng.

Nhưng chỉ có tôi biết, vết thương hắn để lại chưa bao giờ lành.

Chỉ cần nghe thấy tên hắn, tôi liền rùng mình, thấy buồn nôn một cách sinh lý.

Tôi biết rất rõ, sống tốt là cách trả đũa tốt nhất với tra nam.

Thế , vào những đêm dài yên tĩnh, tôi vẫn không kiềm mà thấy tức, thấy uất.

Tại sao?

Tại sao hắn ra bao nhiêu chuyện kinh tởm như thế mà chẳng cần phải quỳ xuống xin lỗi tôi?

Và rồi, đúng lúc hắn thật sự quỳ xuống, tôi cảm thấy cục tức mà tôi giấu trong tim bao năm... tan thành mây khói.

Tề Khiêu Bắc nghiêng người ghé sát tai tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:

“Món quà năm mới này, em có thích không?”

Tôi ta – tươi như hoa nở mùa xuân – trong lòng không nhịn mà hỏi:

“Tề Khiêu Bắc, phòng gym không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không?

“Nói thật đi, thầm em bao lâu rồi?”

Tề Khiêu Bắc lập tức đỏ mặt.

“Em sao lại không biết ngại hả, hỏi thẳng thế ai mà chịu nổi… chẳng lãng mạn gì cả…”

Nói rồi, ta quay người chạy trốn như gió.

Hừ, đúng như tôi nghĩ.

Nếu bảo tất cả những chuyện này không phải do ta sắp đặt trước, thì có đánh chết tôi cũng không tin!

Anh ta hiểu tôi đến thế...

Vậy rốt cuộc, tên này… tôi sâu đậm đến mức nào chứ?!

Tôi theo bóng lưng ta – cái bóng lưng cao lớn, hơi ngốc nghếch, hơi đỏ mặt, lại khiến người ta muốn .

Tôi bất giác chìm vào suy nghĩ.

Phiên ngoại của Tề Tiêu Bắc

Tôi Vương Tiểu Hòa từ rất lâu rồi.

Năm lớp 12, tôi cãi nhau một trận lớn với ba mình, giận dỗi bỏ nhà ra đi.

Lúc đó tôi thề độc, dù có đi nhặt rác cả đời cũng quyết không tiêu của Tề Đại Cường một đồng nào nữa.

Nhưng đời tát tôi một cú quá nhanh.

Khi thật sự bắt đầu đi nhặt rác, tôi mới nhận ra — nhặt rác cũng không phải chuyện dễ.

Người nhặt rác cũng chia địa bàn, vượt ranh giới là bị đánh.

Hôm đó, tôi bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thì một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau:

“Làm gì đấy, còn đánh nữa là tôi báo công an!”

Tôi quay đầu lại, thấy Vương Tiểu Hòa — lúc ấy ấy đã 21 tuổi.

Cô ấy mặc áo thun trắng đơn giản, quần jeans, tóc buộc cao thành đuôi ngựa.

Dưới nắng chói chang, mặt ấy đỏ như quả táo, mắt tròn xoe, bắn ra thứ ánh sáng chính nghĩa… ừ thì, cho đúng là lo chuyện bao đồng.

Chói lòa luôn.

Thứ ánh sáng đó, tôi quá quen rồi.

Chính là ánh mắt của mấy cán bộ lớp tôi ghét nhất hồi tiểu học.

Thường gọi là — tay sai của giáo viên.

Mắt tụi nó y chang đèn pha, chuyên soi mói rồi đi báo cáo.

Không cho người ta chuyện xấu, mà cũng chẳng để chuyện xấu bắt nạt ai.

Khi thấy Vương Tiểu Hòa — toàn thân toát ra thứ ánh sáng chính nghĩa đó, tôi suýt khóc.

Không nhịn mà hét lên:

“Chị ơi, cứu em với!”

Kẻ đang đánh tôi là một tên lưu manh có tiếng trong khu này.

Hắn thấy Vương Tiểu Hòa liền huýt sáo:

“Ồ, em này xinh quá đấy, lại đây cho tụi vui vẻ nào—”

Ánh mắt thèm khát của hắn khiến tôi thấy khó chịu vô cùng.

Tôi sợ liên lụy đến Vương Tiểu Hòa nên lại hét:

“Chị ơi, chạy mau!”

Nhưng ấy hoàn toàn không chạy.

Cô cầm quai cặp đập thẳng vào đầu tên lưu manh kia, một cú là hắn ngã lăn ra đất.

Đúng là tri thức là sức mạnh.

Tôi há hốc mồm , rồi thấy Vương Tiểu Hòa tung một cú đá thẳng vào chỗ hiểm của tên kia:

“Tôi thay mẹ cậu dạy cậu bài học! Từ nay nhớ kỹ: tất cả phụ nữ đều là mẹ cậu, cái miệng sạch sẽ chút!”

Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào ngầu như .

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn quỳ lạy ấy luôn.

Vì quá sốc, tôi còn quên ngăn ấy gọi cảnh sát.

Cuối cùng tên kia bị bắt, còn tôi thì bị ba mẹ lôi về nhà.

Khi mẹ tôi vừa ôm tôi khóc ròng, Vương Tiểu Hòa giống như một hiệp nữ, hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui, giấu công danh vào trong bóng tối.

Tôi chỉ biết, ấy là sinh viên năm hai trường Đại học Thanh Hoa, tên là Vương Tiểu Hòa.

Tối hôm đó, trong giấc mơ tôi — Marilyn Monroe — đã bị thay thế.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thề sẽ thi đậu vào Thanh Hoa.

Từ đó, tôi không trốn học đi net nữa, tập trung học hành nghiêm túc.

Ba tôi vui như mở cờ trong bụng vì tôi thay đổi.

Chỉ có mẹ tôi thấu mọi chuyện:

“Nó không phải muốn vô Thanh Hoa, mà là muốn vô Tiểu Hòa.”

Ba tôi nghe xong liền gật đầu:

“Cô ấy đúng là quý nhân của nhà mình.”

Một năm sau, tôi đậu Thanh Hoa — rồi thất .

Tôi phát hiện Vương Tiểu Hòa đã có trai.

Khi biết chuyện, tôi ghen đến phát điên.

Nhưng tôi có một ưu điểm lớn — tôi là người tốt.

Tôi ra , Vương Tiểu Hòa thật sự rất người đàn ông tên Lý Minh Lượng kia.

Cô ấy ta bằng ánh mắt tràn đầy ánh sáng.

Tôi hiểu cảm giác mà không đáp lại đau thế nào, nên không muốn ấy cũng phải trải qua nỗi đau đó.

Vì thế, tôi quyết định rút lui khỏi cuộc đời ấy.

Tôi bắt đầu đầu tư tiền ảo để quên đi nỗi đau.

Không ngờ lại may mắn, còn kiếm kha khá tiền.

Nhưng càng nhiều tiền, tôi càng trống rỗng.

Người ta , trường thất ý, sòng bạc đắc ý.

Tôi càng kiếm nhiều, chẳng phải càng chứng minh, tôi và Vương Tiểu Hòa kiếp này vô duyên sao?

Lúc tôi đang càng lúc càng trống rỗng (và càng lúc càng giàu), thì bất ngờ phát hiện — Vương Tiểu Hòa thất rồi.

Tôi lập tức bán hết tiền ảo.

Quyết định rửa tay gác kiếm.

Tôi cầu khấn trời cao: chỉ cần tôi có thể lấy Vương Tiểu Hòa, tôi bằng lòng để ấy tiêu sạch tất cả tài sản của tôi.

Tình trường thất ý đã đủ rồi — lần này, tôi nhất định phải thắng ấy!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...