Phí Ly hung hăng đá văng Lương Dương Vũ.
“Cầm thú, không xứng của Tiểu Anh.”
Tôi nghe câu quen thuộc ấy, đầu bất chợt nhói lên như bị kim đâm.
Năm đó, tôi vì sao lại bị lạc?
Sư phụ từng , ông nhặt tôi ở bãi rác ngoại ô, lúc đó tôi mới ba tuổi, trong tay còn siết chặt một tấm bảng tên ghi “Lớp Hai, Lương Dương Anh”.
Ông đưa tôi đến đồn cảnh sát, mấy ngày liền không ai đến nhận, cuối cùng đành bất đắc dĩ nuôi tôi, đặt cho tôi cái tên mới.
Trước lúc mất, sư phụ cha mẹ tôi vẫn còn sống, nếu tôi muốn về nhà thì hãy đến thành Phù Tô.
Vì , kiếp trước, tôi đã đến Phù Tô khi hai mươi sáu tuổi.
Chẳng lẽ… việc tôi bị lạc năm xưa không phải là tai nạn?
…
Sau khi đưa mẹ con bà Lương vào viện, tôi mở cửa phòng Phí Ly.
Anh ấy không tỏ vẻ bất ngờ gì, cứ như đã đoán trước tôi sẽ đến.
Tôi hỏi thẳng:
“Anh nhận ra tôi?”
Phí Ly khẽ run:
“Ừ, tôi nhận ra em. Lương Dương Anh.”
Anh tôi thật sâu:
“Chúng ta là thanh mai trúc mã. Chính xác hơn là tôi đã em lớn lên. Em đáng lắm, cả hai nhà đều cưng chiều em, chỉ hận không thể mang hết những điều tốt đẹp nhất trên đời trao cho em.”
“Nhưng đến một ngày, Lương Dương Vũ bị điểm kém môn toán, bị bố trách . Ông ấy đem em ra so sánh, khen ngợi em nhiều lời.”
“Từ hôm đó, cậu ta không còn thích em nữa.”
“Tôi phát hiện cậu ta hay cấu véo em, thậm chí còn cố ý em vấp ngã.”
“Hôm em tròn ba tuổi, cậu ta muốn dẫn em đi công viên chơi sinh nhật, lại lén đuổi tôi đi. Đến khi tôi phát hiện ra bất thường quay lại, em đã biến mất. Còn khi cậu ta về nhà, lại với cha mẹ rằng em đi chơi ở bờ sông và bị nước cuốn trôi.”
Sau đó, vì cú sốc “mắt thấy em bị đuối nước”, cậu ta bị chấn thương tâm lý. Cha mẹ vì lo cho cậu ta mà chuyển về Phù Tô.
Nực là, diễn lâu rồi, Lương Dương Vũ thật sự phát bệnh, sa vào cơn mê tìm kiếm “em ” trong ảo tưởng.
Phí Ly nắm lấy tay tôi, dịu dàng an ủi:
“Việc Phó Triều Hà chính là Lương Dương Anh, ngoài tôi ra, ở Phù Tô này không ai biết cả.”
Tôi định còn An Trúc, nghĩ lại, từ khi cậu ấy sinh ra đã sư phụ mang đi, nên lúc tôi còn là Lương Dương Anh, chưa từng gặp cậu ấy.
Phí Ly tôi không chớp mắt:
“Cô Phó, tôi sẽ luôn ở bên em.”
Tôi giật tay lại:
“Tôi đâu phải bà lão đơn.”
Nói xong, tôi gọi cho An Trúc.
Trước đó tôi đã rắc hoàng đơn lên người thi thể ngàn năm, An Trúc dẫn người truy bắt, hiện đã xác định vị trí của nó.
…
Bệnh viện An Hòa.
Bà Lương ngồi bên giường bệnh của cậu chủ Lương.
Vừa thấy tôi, mắt bà đỏ hoe.
“Cô Phó, thật sự… không còn cách nào cứu Tiểu Vũ sao?”
Tôi lắc đầu:
“Một khi đã bị thi thể ngàn năm đánh dấu, chỉ có hai kết cục: bị lột da, hoặc chết êm ái.”
Lúc này, Lương Dương Vũ cũng tỉnh lại, cả gương mặt bị hủy hoại, chỉ lộ hai lỗ mũi và miệng qua lớp băng trắng.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, hắn khẽ run rẩy, mở miệng hỏi một người khác:
“Mẹ… Tiểu Anh không phải là thi thể đâu đúng không? Sao em ấy có thể là thứ đó …”
Bà Lương dường như không thể chịu nổi nữa, giơ tay lên, tìm mãi cũng không có chỗ đánh, cuối cùng tát một cái vào miệng hắn.
“Tỉnh lại đi!”
“Coi thi thể ngàn năm là em , là em đang nhục nó, nhục luôn cả nhà họ Lương!”
“Hay là mẹ phải chết, con mới tin chuyện này?”
Lương Dương Vũ lặng người, sau đó bật khóc nức nở:
“Mẹ… là lỗi của con. Con đã chết cha, cả nhà họ Lương…”
Nhìn cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Lương Dương Vũ, đó chính là “em ” mà cậu thề không bao giờ nhận nhầm. Nhưng cho dù giờ có hối hận, cậu vẫn phải trả giá.
Vì trên đời, không có thuốc hối tiếc.
…
Nửa đêm.
Thi thể ngàn năm như một vũng máu chảy vào bệnh viện, lao thẳng tới phòng bệnh của Lương Dương Vũ.
“Anh ơi… ở đâu? Em sợ quá… mau đến cứu em…”
Lương Dương Vũ đáp lại dịu dàng:
“Tiểu Anh, ở đây.”
Đúng lúc cửa bị đẩy ra, tôi bắn ra dây tơ đỏ, trói chặt thi thể ngàn năm.
Nó nhận ra bị lừa, lập tức nổi điên:
“Khốn kiếp! Các người dám lừa ta!”
“Cô có tư cách gì ?!”
Lương Dương Vũ từ trên giường bật dậy, túm lấy tóc nó, đập đầu nó liên tục vào tường.
Phí Ly kịp thời kéo tôi vào lòng, chắn bớt máu văng tung tóe.
Thi thể ngàn năm chưa kịp lột da, thực lực suy yếu, lại phải trốn tránh nhiều ngày, chẳng mấy chốc đã bị Lương Dương Vũ đánh đến rã rời.
Tôi và Phí Ly để lại không gian cho họ.
Không ngờ, vừa ra khỏi phòng, Lương Dương Vũ đã ôm thi thể ngàn năm lao thẳng qua cửa sổ — từ tầng năm.
Khi chúng tôi chạy xuống đến nơi, hắn chỉ còn thoi thóp.
Hắn bầu trời, thì thào:
“Tiểu Anh… đến tìm em rồi…”
Tôi không biết nên cảm thấy gì.
Chỉ lặng lẽ rắc bột nghịch lân, châm lửa, ném xuống.
Chỉ có thiêu thành tro bụi, thi thể da người mới không thể quay lại.
Ngọn lửa ấy, cũng kết thúc hành trình của tôi tại Phù Tô.
Tôi kéo vali, ôm tạm biệt từng người đến tiễn.
Mắt An Trúc đỏ hoe:
“Sư tỷ, chị cứ về môn phái trước, mọi việc ở đây em sẽ lo xong rồi trở về.”
Tôi gật đầu.
Bà Lương chống gậy, tôi đầy sâu sắc:
“Con à, bảo trọng, sống cho tốt vào.”
Nói xong, bà quay đầu lau nước mắt.
Nghĩ một lát, tôi vẫn bước tới ôm bà một cái.
“Bảo trọng.”
Phí Ly không đến. Nghe công ty có họp, không rảnh thoát thân.
Tôi cũng chẳng để tâm. Dù gì cũng không có nhiều cảm với .
Tôi ngồi xuống ghế, qua ô cửa sổ, bóng cây lùi dần cùng những chuyện cũ.
“Vị trí này, phong cảnh đẹp thật.”
Chẳng biết từ khi nào, Phí Ly đã ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt đào hoa mang theo ý .
“Tôi đã , sẽ đi cùng em, là đi cả đời.”
Tôi nghiêng đầu, thản nhiên đáp:
“Ồ, đơn phương thôi.”
“Ừ, là tôi đơn phương.”
(hết)
Bạn thấy sao?