Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi kinh ngạc thốt lên, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ ta.
Tạ Trứ lạnh lùng liếc nhìn Diệp Tầm rồi xoay người bỏ đi. Phía sau, tiếng thân hò reo và tiếng gọi của Diệp Tầm đều bị bỏ lại sau lưng.
Gió đêm khẽ lướt qua má, bấy giờ tôi mới nhận ra mình đang được Tạ Trứ bế kiểu công chúa mà đi trên phố.
Tôi nhận ra muộn màng, vùng vẫy: “Cậu buông tôi ra.”
Tạ Trứ lại nhất quyết không chịu buông, ngược lại còn ôm tôi chặt hơn: “Buông cậu ra rồi sao? Để cậu chạy về tìm Diệp Tầm à?”
Giọng điệu châm chọc, lời nói khó hiểu.
Tôi trừng mắt nhìn ta: “Phải đó, tôi cứ muốn đi tìm ấy đấy. Đàn Diệp vừa chu đáo vừa dịu dàng, tốt hơn cậu nhiều!”
Bước chân Tạ Trứ khựng lại, ánh mắt đột ngột tối sầm. Anh ta cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt vừa hung dữ vừa tàn nhẫn: “Lâm Kiến Vi, cậu nói lại lần nữa xem?”
Tôi bị ta nhìn chòng chọc đến mức tim run rẩy, cồn lại tiếp thêm dũng khí: “Tôi nói đàn Diệp hơn cậu cả vạn lần! Ít nhất ấy sẽ không như cậu—”
Tôi còn chưa kịp nói hết, ta đột nhiên cúi người, hung hăng hôn lấy môi tôi.
Tôi trợn tròn mắt, đầu óc lập tức trống rỗng.
Nụ hôn này vừa hung dữ vừa vội vã, mang theo sự mạnh mẽ không thể chống cự.
Không biết từ lúc nào ta đã đặt tôi xuống, rồi lại ép tôi vào tường. Tay ta giữ chặt gáy tôi, đầu lưỡi cạy mở hàm răng tôi, công thành đoạt đất. Cho đến khi tôi gần như không thở nổi, ta mới buông tôi ra, trán kề trán tôi, hơi thở nặng nề.
“Giờ thì sao?” Anh ta khàn giọng hỏi: “Còn thấy ta hơn tôi không?”
Môi tôi tê dại, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Cậu, sao cậu lại hôn tôi?”
“Bởi vì thích em.”
Giọng ta trầm khàn mang theo vài phần tức giận bị kìm nén: “Thích em từ rất lâu rồi, thích đến mức nhìn em nói chuyện với người khác thêm một câu cũng ghen đến phát điên, thích đến mức rõ ràng muốn gần gũi em cứ dùng sai cách, thích đến mức…”
Anh ta dừng lại một chút, yết hầu khẽ lăn xuống: “Thích đến mức thà hóa trang chó của em cũng không muốn thấy em ở bên người khác.”
Tim tôi đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, má nóng ran.
“Vậy thì tại sao trước đây lại nói không thích em?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Bởi vì…” Anh ta né tránh ánh mắt: “Anh sợ em chẳng qua chỉ muốn bỡn, sợ em không hề thích , sợ sau khi nói ra, ngay cả bè cũng không được nữa.”
Tôi chớp chớp mắt, cảm bị kìm nén bao năm bỗng tuôn trào, vui mừng, xót xa, may mắn, quá nhiều cảm , hỗn loạn, không thể nhìn rõ, thế là tôi dứt khoát không nghĩ nữa.
Tôi nhắm mắt, nhón chân, chạm nhẹ vào môi ta.
Tạ Trứ cứng đờ cả người, không thể tin được nhìn tôi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -khong-noi-yeu-nhung-moi-thu--lam-deu--yeu/chuong-6.html">https://otruyen.vn/-khong-noi-yeu-nhung-moi-thu--lam-deu--yeu/chuong-6.html.]
“Giờ thì sao?” Tôi cười hỏi: “Còn sợ không?”
Ánh mắt ta lập tức tối sầm, lại cúi người, hôn sâu xuống. Nụ hôn này không còn nồng nhiệt như vừa rồi, lại bá đạo và dịu dàng, mang theo cảm bị kìm nén bao năm, gần như khiến tôi c.h.ế.t chìm trong nồng nàn.
Cho đến khi chân tôi mềm nhũn không đứng vững, ta mới buông tôi ra, trán kề trán tôi, giọng khàn khàn: “Giờ thì không sợ nữa rồi.”
Anh ta cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dái tai tôi: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
11
Trên đường về, tôi và Tạ Trứ đã trò chuyện rất nhiều. Chỉ là đến lúc chia tay, ta vẫn không nhịn được kéo tôi lại.
Tôi nghiêng đầu hỏi ta: “Sao thế?”
Anh ta do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng mở lời: “Sau này em có thể tránh xa Diệp Tầm một chút không?”
Tôi khựng lại: “Thật ra em đã muốn hỏi từ lâu rồi, tại sao lại có ác cảm lớn đến vậy với Diệp Tầm chứ?”
Anh ta hừ hừ hai tiếng: “Anh không nên có ác cảm lớn sao? Suýt chút nữa thì đã đính hôn với ta rồi đấy.”
Tôi nhíu mày: “Anh nói gì vậy, sao em có thể đính hôn với Diệp Tầm được chứ? Anh ấy đâu phải con trai nhà Diệp…”
Vừa dứt lời, tôi khựng lại, đột nhiên nhận ra điều gì đó, trợn tròn mắt: “Khoan đã, con trai nhà Diệp là Diệp Tầm sao?”
Tạ Trứ hừ lạnh một tiếng: “Chứ còn ai? Em nghĩ là ai?”
Đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy. Diệp Tầm lại là con trai của Diệp ư? Vậy thì đối tượng đính hôn mà mẹ tôi đã nói trước đây…
Tạ Trứ vẫn lải nhải không ngừng: “Loại người như ta, bề ngoài giả vờ ôn hòa lễ độ, sau lưng không biết chơi bời đến mức nào, em mà chơi cùng ta, sớm muộn gì cũng…”
“Khoan đã.” Tôi ngắt lời ta, phì cười: “Tạ Trứ, đang ghen đấy à?”
Dái tai Tạ Trứ đỏ ửng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ta quay mặt đi không nhìn tôi: “Ai ghen? Anh chỉ không muốn nhìn em bị lừa thôi.”
“Được được được, chỉ vì chính trực thôi, giờ đã được chưa?”
Tạ Trứ lúng túng không chịu nhìn tôi: “Thật ra cũng không phải…”
Tôi thở dài, tật cứng miệng của Tạ Trứ đúng là…
Nhưng không sao cả.
Tôi giữ lấy mặt ta, mạnh mẽ bẻ qua, hôn chụt một cái lên môi rồi tách ra ngay lập tức. Hôn nhiều sẽ mềm lòng thôi.
Chỉ là lần này Tạ Trứ lại không thỏa mãn. Anh ta tiến tới một bước, hơi thở phả vào mặt tôi, từ từ cúi người xuống. Nhưng giây tiếp theo, từ xa đột nhiên truyền đến âm thanh.
Tạ Trứ khựng lại, tôi mở mắt, ăn ý cùng ta quay đầu, lại đối mặt với một loạt ánh mắt. Lần lượt đến từ… bố mẹ Tạ Trứ và bố mẹ tôi. À, còn có cả Diệp Tầm nữa.
12
Bạn thấy sao?