Ánh Nắng Tuổi Trẻ – Chương 8

14

Chú Chu không quay về.

Ba mẹ tôi lập tức mua cho tôi một căn hộ nhỏ đầy đủ tiện nghi gần trường, để tôi chuyển ra khỏi ký túc xá.

Họ sợ Chu Nghiễn Lễ và Thẩm Kiều sẽ điều gì đó bất lợi cho tôi.

Chú Chu sống ở cùng toà, mỗi ngày đưa đón tôi đi học, kiêm luôn bảo vệ riêng.

Tôi cũng không ngờ, giường mình vừa trải xong chỉ mới ngủ hai, ba hôm là rời đi luôn.

Một tuần sau, trường bắt đầu đợt huấn luyện quân sự kéo dài 15 ngày.

Chu Nghiễn Lễ ngày nào cũng đứng canh ở cổng trường.

Mỗi lần thấy tôi bước xuống xe, ta lập tức chạy lại, nào là đưa nước, nào là đưa kem chống nắng.

Lần nào tôi cũng ném thẳng vào mặt ta.

Hoặc đưa luôn cho Thẩm Kiều – người đang đứng cạnh với vẻ mặt đáng thương.

Anh ta tức tối giật lại từ tay Thẩm Kiều rồi ném thẳng đi, Thẩm Kiều lại rưng rưng nước mắt.

Lặp lại hết lần này đến lần khác, ban đầu tôi còn thấy buồn , sau đó thì chẳng buồn , vứt luôn vào thùng rác.

Anh ta bị tổn thương nặng, quầng thâm mắt rõ rệt, râu ria mọc đầy, cực kỳ tàn tạ.

Trên mặt chẳng còn chút khí chất công tử con nhà giàu nào như trước nữa.

Ngày nào ta cũng kiên trì đến tìm tôi, cầu xin tôi tha thứ, tưởng rằng tôi sẽ mềm lòng quay lại với ta.

Nhưng lần nào ta cũng thất vọng ra về.

Cho đến một ngày, bên cạnh tôi xuất hiện những người theo đuổi mới — mà lại không chỉ có một.

Anh ta hoàn toàn sụp đổ.

Trước mặt tôi, ta không còn dám ngẩng cao đầu, chỉ cầu mong tôi ta lấy một cái.

“Vãn Vãn, mấy người đó theo đuổi em là vì nhà em giàu, không thật lòng đâu!”

“Vì bọn họ thấy em thường bước xuống từ chiếc Maybach, chắc chắn là có ý đồ, em đừng bị lừa nhé!”

“Em nghĩ đi, chúng ta mới là thanh mai trúc mã, hiểu rõ nhau từ nhỏ đến lớn mà đúng không?”

“Ba mẹ vẫn chưa tha cho , đến giờ vẫn không họ dọn đi đâu, giờ chẳng còn nhà để về.”

“Em đừng tin mấy người lạ ở nơi khác, tin đi không?”

Tôi lạnh lùng liếc ta.

“Tin á?”

“Thanh mai trúc mã á?”

“Anh đang tôi chắc?”

“Tôi nhớ rõ người khiến tôi tổn thương sâu nhất luôn là thanh mai trúc mã của tôi mà.”

“À đúng rồi, người đó chính là đấy.”

“Tôi đã thấu sự thực dụng và vô trong xương tủy của rồi, sao có thể tin thêm lần nữa?”

“Họ đến với tôi vì tiền, còn thì không phải sao?”

“Anh muốn quay lại với tôi, chẳng qua là muốn nhà họ Chu quay lại thời huy hoàng, muốn bản thân trở lại hình tượng công tử phong độ, tự tin.”

“Anh không phải vì nhận ra lỗi lầm của mình, mà là vì sợ.”

“Đáng tiếc thay, tôi đã hoàn toàn thất vọng về , không bao giờ cho cơ hội nữa đâu, tự mà lo liệu đi.”

15

Ánh sáng trong mắt Chu Nghiễn Lễ lập tức bị tôi dập tắt, ta không còn ngẩng đầu tôi nổi nữa, chỉ thì thầm trong miệng:

“Là có lỗi với em, cứ nghĩ em không thể rời xa nên mới buông thả tổn thương cảm của em, là quá đáng.”

“Anh chưa từng nghĩ dù em có giàu đến đâu thì cũng chỉ là một nhỏ, không nên không trân trọng cảm của em, lại cứ tổn thương em hết lần này đến lần khác, là lỗi của .”

“Chu Nghiễn Lễ, đừng những lời vô ích đó nữa, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi xin đấy.”

Tôi cắt ngang lời ta, rồi quay người rời đi.

Từ hôm đó trở đi, ta thật sự không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa, ngay cả Thẩm Kiều cũng không.

Tôi cũng từng nghe người khác , hai người họ lại quay về với nhau, thường xuyên tay trong tay, trông cũng khá hạnh phúc.

Tôi nhạt.

Chu Nghiễn Lễ à, đúng là miệng thì chê bai, thân thì không nỡ bỏ.

Miệng thì chê bai Thẩm Kiều, thấy không còn cơ hội với tôi thì lập tức quay lại với ta — quả thật không để phí chút gì.

Nhưng tôi không ngờ, lần này tôi lại đoán sai.

Học kỳ hai năm nhất, cả hai người bọn họ đột nhiên cùng biến mất, không đến trường.

Tôi cũng không cố dò hỏi, vẫn nghe vài lời đồn đại.

“Các cậu có biết chuyện của Chu Nghiễn Lễ và Thẩm Kiều không?”

“Học kỳ trước hai người đó cứ dính lấy nhau như sam, ai cũng tưởng là đang đương.”

“Không ngờ, thật ra lại không phải !”

“Nghe vì thiếu tiền, Chu Nghiễn Lễ ra ngoài tìm đàn ông, sau khi nhận tiền thì đưa Thẩm Kiều đến khách sạn.”

“Nghe đâu hai người kiếm kha khá trong thời gian ngắn.”

“Hồi đó, nhiều trong lớp thấy họ đều dùng iPhone và laptop đời mới nhất.”

“Nhưng giấy không bọc lửa, tiền kiếm kiểu đó thì sớm muộn cũng có ngày xảy ra chuyện — và rồi đúng là bị bắt thật!”

“Nghe là bị người ta tố cáo, cả hai bị bắt tại trận.”

“Dù nhà trường cố gắng ém chuyện, vẫn không giấu việc hai người bị đuổi học.”

“Chỉ là chưa bị lan truyền rộng rãi thôi, chứ người trong biết hết cả. Bà con tôi là giáo viên trong trường, nghe lén đấy!”

“Đúng là đáng tiếc thật, rõ ràng có tiền đồ sáng lạn, mà lại bước sai đường đến mức đó!”

Nhìn bóng lưng họ vừa đi vừa bàn tán, tôi bất giác trầm ngâm suy nghĩ.

Sau cơn sốc ban đầu, tôi dường như hiểu cơ của hai người kia.

Một người từ giàu sang nghèo, sống quen cảnh không phải lo tiền bạc, giờ trắng tay, không thể chịu đựng nổi.

Một người vốn dĩ đã nghèo, lại sai người — mà người đó lại còn dạy ta cách kiếm tiền. Cũng coi như là “tâm đầu ý hợp”.

Cả hai bị đuổi học, còn có tiền án. Cả đời này coi như đã gần như bị hủy hoại.

Sau khi chuyện đó kết thúc, tôi chuyên tâm học hành, cố gắng thi lấy chứng chỉ, cuối cùng thuận lợi tốt nghiệp và giữ lại học thạc sĩ.

Dù nhà có nhiều tiền không xài hết, tôi vẫn phải học cách tự kiếm tiền — có như thế, cảm giác an toàn mới là thật sự.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...