Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Giang Trí: “Anh.”
Anh tôi xù lông: “Ai là của cậu? Ông đây là bố cậu!”
Giang Trí: “… Thế không được đâu, loạn hết vai vế rồi.”
“…”
Nhưng bố mẹ tôi lại thích Giang Trí. Khi đến nhà tôi, ấy thể hiện một màn nấu nướng tài , bày biện một bàn toàn là những món vừa đẹp mắt, vừa thơm ngon khiến bố tôi nghi ngờ cuộc đời: “Con , thằng nhóc này là đầu bếp à?”
Hạ Kim Triều vừa hì hục ăn cơm vừa lạnh lùng phát ra một tiếng “hừ”: “Biết nấu ăn thì có gì ghê gớm chứ, ai mà chẳng biết vài món?”
Nếu tôi và Giang Trí kết hôn, ấy sẽ không ăn ké một cách trôi chảy như thế.
Tôi và Giang Trí kết hôn vào năm tôi 25 tuổi.
Lúc đó, tôi vẫn đang tận hưởng cuộc sống độc thân, bố mẹ tôi đã không còn ưa ấy nữa, thế là địa điểm ăn ké của Hạ Kim Triều chuyển từ nhà bố mẹ sang nhà em và em rể. Thậm chí là thỉnh thoảng, ấy còn tự chuẩn bị nguyên liệu rồi mang đến.
Theo lời mẹ dặn, tôi hỏi: “Anh, rốt cuộc thích như thế nào?”
Mẹ tôi đã sắp xếp số lần và số lượng đối tượng xem mắt không dưới mười thì cũng phải bảy, tám cho ấy rồi, Hạ Kim Triều không ưng ai. Thậm chí là ấy chỉ toàn gặp mặt một lần rồi không có lần tiếp theo.
Hạ Kim Triều trầm tư một lát, nghiêm túc nói: “Anh thích Lưu Diệc Phi.”
Tôi gắp cho ấy một cái đùi gà: “Anh, ăn nhiều vào, bớt mơ mộng đi.”
Hạ Kim Triều lạnh lùng phát ra một tiếng “hừ”.
Tuy nhiên vào buổi tối, trước khi đi ngủ, Giang Trí đột nhiên nói với tôi: “Hồi cấp III, có một nữ ngồi cùng bàn với của em, ấy tên là Lưu Dĩ Phi. Trước đây có người cũng trêu, gọi ấy là Lưu Diệc Phi đó.”
Linlin
?
Tôi không ngủ được nữa, kéo Giang Trí dậy, cùng xem ảnh kỷ yếu hồi cấp III của ấy. Tôi phát hiện trên ảnh kỷ yếu, tên Lưu Dĩ Phi đứng ngay bên phải trong hàng trước trai tôi, còn trai tôi thì đang nhìn ấy.
Mẹ ơi, ấy kỳ quặc thế mà lại đơn phương kiểu này sao?
“Rồi sao nữa, sau này, nữ sinh đó đi học ở đâu?”
Giang Trí: “… Anh không biết.”
Tôi nhìn ấy với vẻ đầy mong đợi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -nguoi-yeu-cu-lam-vit-co-mot-khong-hai/chuong-12.html">https://otruyen.vn/-nguoi-yeu-cu-lam-vit-co-mot-khong-hai/chuong-12.html.]
“… Để nhờ người hỏi thăm xem sao.”
Ngày hôm sau, khi Giang Trí về sau khi tan thì có mang theo cả tin tức cho tôi: “Sau khi tốt nghiệp cấp III, ấy đi du học, tới năm ngoái mới về nước. Trùng hợp là ấy lại chung công ty với trai em, trở thành cấp trên của ấy rồi.”
!
Rồi sau đó, một ngày nọ, Hạ Kim Triều đột nhiên nói là muốn đưa về nhà gặp mặt bố mẹ.
Người phụ nữ tri thức, giỏi giang bên cạnh ấy tự giới thiệu với bố mẹ tôi: “Bác trai, bác , chào hai bác, cháu là Lưu Dĩ Phi.”
Anh tôi đã thật sự theo đuổi được nữ thần mà mình thầm suốt mười mấy năm.
Tôi thì thầm với Giang Trí: “Có phải là chị dâu thích cái sự kỳ quặc của ấy không?”
Giang Trí mỉm cười: “Cũng có thể là sự hài hước.”
“Vậy thích em ở điểm nào vậy?”
“Xinh đẹp, đáng , dũng cảm, thông minh, lương thiện, ăn ngon……”
Ngoại truyện (Giang Trí)
Vào kỳ nghỉ hè năm thứ Ba đại học, Giang Trí nhận được lời nhờ giúp đỡ từ cùng bàn hồi cấp III, người đó nhờ ấy cho ý kiến về việc chọn trường và nguyện vọng cho em .
Em của Hạ Kim Triều có tính cách tốt hơn trai ấy rất nhiều.
Giống như Hạ Kim Triều đánh giá Giang Trí là “đồ giả tạo”, Giang Trí cũng có một đánh giá sắc bén về Hạ Kim Triều… “đồ giả tạo plus”.
Em niềm nở khiến Giang Trí nhớ đến con ch.ó Golden Retriever lớn rất đáng mà ấy nuôi hồi nhỏ. Anh ấy nghĩ rằng không ngờ Hạ Kim Triều lại có một em đáng như vậy, nghi ngờ là vì đột biến gen mà có.
Trước đây, Hạ Kim Triều từng nói trong lớp rằng ấy có một em phiền phức khiến người ta đau đầu. Sau này, Giang Trí nhớ lại thì thấy hóa ra là đang khoe khoang kiểu Versailles.
Đúng là đồ giả tạo plus.
Khi em nói rằng mình thích ấy, Giang Trí lùi một bước, em ấy lại tiến thêm một bước, Giang Trí nói rằng ấy sắp tốt nghiệp rồi, không muốn đương với đàn em; em ấy nói rằng thử xem sao.
Thế là Giang Trí lao đầu vào. Thực sự thì ban đầu, ấy chỉ ghen tị vì Hạ Kim Triều có một em đáng . Hạ Kim Triều nghiến răng nghiến lợi nói rằng ngay từ đầu, ấy đã có ý đồ bất chính.
Giang Trí nghĩ một lát, được thôi, vợ nói thế nào thì là thế đó. Anh ấy có thể là một tên khốn, ấy nhất định phải bước vào cửa nhà họ Hạ.
(Hết truyện)
Bạn thấy sao?