Anh Nói Dối Rằng [...] – Chương 1

Gặp lại người cũ trong thang máy.

Anh sững người, nhướn mí mắt tôi: “Con của em à?”

Rõ ràng, bé con hồng hồng trong vòng tay tôi giống như phiên bản thu nhỏ của tôi.

Tôi gật đầu, cúi mặt không dám .

Thang máy dừng lại, rất nhiều người chen vào.

Anh nghiêng người, thân hình cao lớn tạo thành một góc nhỏ.

Vừa khéo che chở tôi và con trong đó.

Tôi thấp giọng: “Cảm ơn.”

Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt kia chằm chằm tôi, ý vị khó đoán.

Tôi bị đến mức trong lòng phát hoảng.

Ra khỏi thang máy, Tiểu Vân Đoá chỉ tay về phía sau: “Chú ơi.”

Tôi quay đầu, là .

Anh đi theo tôi gì? Tầng này là khoa Nhi.

Anh đi thẳng đến chỗ tôi, “Một mình đưa con đi khám sao?”

Tôi thấy khó hiểu, xoay người định đi.

Anh lùi lại từng bước, vẫn tôi chăm : “Anh vừa hay rảnh, có thể giúp một tay.”

Anh chỉ vào Tiểu Vân Đoá, “Để bế bé.”

“Không cần.” Tôi từ chối.

Tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào với nữa.

Tôi bước qua , tiếp tục đi về phía trước.

Đến phòng khám, bác sĩ đứng phía sau tôi, hỏi: “Chồng à?”

“Không phải.” Tôi bình tĩnh trả lời.

“Ồ.” Bác sĩ không hỏi thêm, cúi đầu viết bệnh án: “Thời tiết lạnh, đừng dẫn con đi nữa, nên để bé nghỉ ngơi ở nhà.”

“Nếu để lâu thành viêm phổi, chỉ còn cách nhập viện điều trị.” Bác sĩ trách móc.

Tôi lí nhí gật đầu, liếc thấy bàn tay nắm chặt thành quyền, dường như đang cố nhịn giận.

“Lấy thuốc và truyền dịch ở tầng một, ngày mai tái khám.”

Tôi bế Tiểu Vân Đoá chuẩn bị rời đi.

Anh chặn trước mặt tôi, “Dẫn con đi , bố nó chết rồi à?”

Có chút hung dữ, Tiểu Vân Đoá mở to mắt long lanh : “Chú ơi.”

Anh xoa xoa ấn đường, giọng dịu lại Tiểu Vân Đoá: “Chú khoẻ, bế nhé?”

“Đợi bé khỏi bệnh, mua thật nhiều búp bê cho con, không?”

Cách dỗ trẻ vẫn khiến lòng tôi rung như xưa.

Khi tôi ốm, không chịu uống thuốc, cầm cốc nước kiên nhẫn dỗ dành:

“Nghe lời, uống thuốc mau khỏi, khỏi rồi thưởng cho em nụ hôn.”

Tôi trùm kín chăn không thèm để ý đến .

Anh kéo chăn xuống, cúi người hôn lên môi tôi: “Bây giờ thưởng, đủ chưa?”

Đợi tôi khỏi bệnh, đến lượt lây ốm, phải tránh tôi ra xa.

Gọi điện trêu chọc : “Em có miễn dịch rồi, sợ gì truyền bệnh cho em nữa?”

Anh khàn giọng, vẫn cứng miệng: “Anh tự lo cho mình, em đừng lo lắng.”

2

Nhưng đã chia tay ba năm, tôi và sớm đã là quá khứ.

Nghe tiếp quản tập đoàn gia tộc, thành tích khiến người ta phải kinh ngạc.

Nghe liên hôn với người mạnh, tháng sau sẽ kết hôn với vị hôn thê…

Trong lòng chua xót, những điều ấy chẳng liên quan gì đến tôi.

Tiểu Vân Đoá tôi, rồi lại , vươn tay nhỏ bé:

“Mẹ mệt, bế đi.”

Bàn tay nhẹ bẫng, tôi Tiểu Vân Đoá nằm trên vai , muốn bật khóc: “Mẹ không mệt. Ngoan, mẹ bế.”

Tôi kìm nén cảm , dịu giọng dỗ dành.

Chú ấy sẽ sớm kết hôn với người phụ nữ khác, thậm chí sẽ có con.

Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với nữa.

Anh không tôi thêm lần nào, một tay bế Tiểu Vân Đoá bước nhanh về phía trước.

Tôi đeo ba lô đi theo sau.

Đến phòng truyền dịch, “Lấy thuốc, xếp hàng đăng ký.”

Y tá cầm khay thuốc bước tới.

Tiểu Vân Đoá bĩu môi, những giọt nước mắt lăn dài lặng lẽ.

Anh lau nước mắt cho Tiểu Vân Đoá: “Nhắm mắt lại, sẽ xong ngay thôi.”

Rồi quay sang y tá: “Làm ơn nhẹ tay, bé sợ đau.”

Giọng trầm ấm như tiếng cello.

Đôi mắt đen như ngọc y tá, mang theo chút ý nhị cầu xin.

Y tá run lên, đỏ mặt gật đầu, “Vâng…”

Truyền dịch xong, y tá lấy can đảm, không nản lòng hỏi, “Con của à?”

Kỷ Diễn Húc nghiêng đầu tôi.

Tôi quay đầu đi chỗ khác.

Chỉ nghe bên cạnh, khẽ ừ một tiếng, còn cúi đầu lời cảm ơn với y tá.

3

Chất lỏng nhỏ giọt chậm rãi, Tiểu Vân Đoá ngủ thiếp trong lòng .

Đo thân nhiệt xong, tôi cuối cùng cũng thở phào.

Cơn mệt mỏi ập đến, tôi nghe hỏi: “Hắn đâu?”

Anh dường như nghiến răng, giọng trầm xuống.

“Ai?” Tôi ý thức mơ hồ, gần như hỏi lại theo bản năng.

Anh gì đó nữa, tôi không nghe rõ.

Ngược lại trong giấc mơ, một cái tát vang dội, nửa bên mặt tôi tê dại.

Tỉnh dậy, tôi đưa tay sờ má, cái tát trong mơ thật quá chân thực.

Ngay cả tim tôi cũng đau nhói.

Người đánh tôi trong mơ chính là mẹ tôi.

Khi tôi vừa mới Kỷ Diễn Húc, mẹ không biết từ đâu nghe tin có tiền.

Cười tươi khuyên tôi phải nắm bắt thật chặt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...