4
《Quân Tâm Ngã Tâm》 là một bộ phim cổ trang tiên hiệp, sản xuất bởi một đoàn phim hàng đầu trong ngành.
Vai diễn của tôi là nữ phụ ba, một tiểu thư kiêu ngạo, ngây thơ của danh gia vọng tộc.
Còn Diệp Lan, với tư cách là khách mời đặc biệt, lại có nhiều đất diễn hơn cả nữ chính và nữ phụ hai.
Nguyên cả buổi chiều, toàn bộ là cảnh của ấy.
Nhân viên trong đoàn không có ý kiến gì, dù sao nhận tiền thì quay ai mà chẳng .
Nhưng nữ chính và nữ phụ hai, những người bị chiếm mất lịch quay, thì không hề vui vẻ.
“Nghe thì hay là khách mời đặc biệt, thẳng ra chẳng phải là dùng tiền chen chân vào đoàn phim sao?”
Nữ chính lạnh .
“Dựa vào việc mình là thanh mai trúc mã của cậu út nhà tài phiệt mà lên mặt, ai chẳng biết nhà họ Diệp từ lâu đã sa sút.
“Bề ngoài thì hào nhoáng, sau lưng thì nợ lương nhân viên, nợ nần chồng chất.
“Cô ta thì hay rồi, ngang nhiên vào đoàn, cứ như sợ người khác không biết mà bôi nhọ chính mình.”
…
Tôi ôm nửa quả dưa hấu ngồi xổm bên vệ đường gặm.
Vừa ăn vừa về phía trường quay không xa.
Diệp Lan mặc bộ váy tiên khí lượn lờ, đang thực hiện cảnh quay treo dây cáp.
Hình như đây là lần đầu ấy treo cáp, nhiều tác vẫn chưa thuần thục.
Cảnh quay này cầu diễn viên từ mái nhà đáp xuống đất, cả quá trình phải mượt mà, đẹp mắt.
Diệp Lan từ trên cao hạ xuống, khi gần chạm đất lại không giữ thăng bằng, lảo đảo một chút.
Đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc trong giới, luôn theo đuổi sự hoàn hảo.
Lúc này ông đang nhíu mày màn hình quay, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Cắt.”
Ông lên tiếng dừng quay.
“Thầy dạy võ chưa từng chỉ cho mấy kỹ thuật cơ bản sao?”
Đạo diễn đứng trước màn hình giám sát, giọng điệu nghiêm nghị.
Nhà sản xuất thấy hình không ổn, vội vàng lên tiếng:
“Lưu đạo, đây là Diệp Lan, người của nhà đầu tư họ Diệp…”
“Đủ rồi,” Lưu đạo lắc đầu, “tôi không quan tâm ấy là ai, cứ chuẩn bị xong rồi hãy quay tiếp.”
“Thêm nữa, có khối người muốn đầu tư vào phim của tôi.
“Có đầu tư không phải là kim bài miễn tử, trong ngành này, thực lực và diễn xuất mới là số một.”
Ông Diệp Lan một cách đầy hàm ý.
Sắc mặt ấy lúc trắng lúc đỏ, tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Gương mặt xinh đẹp tinh tế của ấy đỏ rực như muốn chảy máu.
Một lúc sau, ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng hiện sự không cam lòng.
Nhà sản xuất thấy không khí không ổn, liền lên tiếng hòa giải:
“Vậy thế này đi, cảnh này để sau quay, chúng ta quay cảnh khác trước.”
Đạo diễn không gì, coi như đồng ý.
Trường quay vốn yên tĩnh lại bận rộn hẳn lên.
Cảnh tiếp theo kể về việc môn phái bị tiêu diệt, nữ chính trở về và phát hiện ra sư muội nhỏ đang hấp hối trong mật thất.
Diệp Lan vào vai sư muội nhỏ, trong cảnh này cần rõ sự thật về vụ thảm sát môn phái cho nữ chính.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, buổi quay chính thức bắt đầu.
Trong ống kính, sư muội nhỏ đầy máu ngẩng đầu lên, nắm lấy tay của sư tỷ.
Khuôn mặt ấy đau khổ, lông mày nhíu lại, từng chữ từng lời kể về vụ thảm sát diệt môn.
Đạo diễn chăm màn hình giám sát cho đến khi cảnh quay kết thúc.
“Không ổn, ánh mắt không đúng, giọng điệu không đúng, cảm cũng không đúng.
“Cô điều chỉnh lại trạng thái đi, quay thêm một lượt nữa.”
Đạo diễn Lưu ngồi trên ghế, nhận xét những điểm chưa đạt.
Nghe , Diệp Lan mím môi, ánh mắt long lanh, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Nữ chính diễn cùng thì tỏ vẻ bất lực, lẩm bẩm:
“Có gì đâu mà khóc.
“Không hiểu luôn.”
…
Cảnh quay tiếp theo nhanh chóng bắt đầu, sư muội nhỏ ngã vào lòng sư tỷ, nước mắt lăn dài trên má, thấm ướt cả tay áo.
Cô ấy đau đớn tột cùng, giọng nghẹn ngào, năng đứt quãng.
“Dừng.”
Đạo diễn giơ tay ra hiệu, tựa người vào lưng ghế, không hài lòng với kết quả vừa rồi.
“Vẫn chưa đủ.”
Dường như ông hơi bực bội, khoanh tay quanh, ánh mắt rơi vào tôi, người đang ngồi trong góc ăn dưa hấu.
“Cô kia, đúng, đó.
“Qua đây diễn thử một lượt cho ấy xem.”
Tất cả mọi người quay đầu tôi.
Tôi ôm nửa quả dưa hấu chưa ăn hết, mặt ngơ ngác.
Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, tôi vội vã đọc kịch bản một lượt, nhắm mắt lại, tái hiện cảnh tượng trong đầu, bắt đầu nhập tâm.
Bị diệt môn, gặp lại sư tỷ đến muộn, sau niềm vui hội ngộ là nỗi đau đớn không thể che giấu và sự căm hận với kẻ thù.
Vài phút sau, cảnh quay bắt đầu.
Bộ váy lụa của tôi nhuốm máu đỏ, gương mặt có vài vết trầy xước nhỏ, tóc tai bù xù.
Sư tỷ ôm tôi vào lòng, khóc đến nghẹn lời.
Tôi nắm chặt tay ấy, dùng lực đến mức ngón tay khẽ run rẩy.
Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt tôi, rơi xuống mu bàn tay của ấy.
Tôi nhắm mắt lại thật chặt, khi mở ra, ánh mắt đã không còn đau đớn mà tràn đầy hận thù.
…
Đạo diễn không rời mắt khỏi màn hình, rất lâu sau, ông nở một nụ hài lòng.
“Đúng rồi, là như .”
Diệp Lan đứng bên cạnh mặt tái xanh, trong lúc không ai để ý, ấy trừng mắt tôi một cách căm ghét.
Khuôn mặt xinh đẹp của hiện rõ vẻ tức giận, móng tay chăm sóc kỹ lưỡng gãy một đoạn.
Cô xoay người bước về phòng hóa trang, những chiếc trâm trên đầu va vào nhau phát ra vài tiếng lạch cạch.
Nữ chính không biết từ lúc nào đã đứng cạnh tôi, theo bóng lưng Diệp Lan và :
“Không có thực lực, lại không muốn ai hơn mình, kiểu người gì không biết.
“Nói là thanh mai trúc mã, thực tế chỉ là học chung một trường trung học quý tộc với Cố Vân Hiếu, ngồi chung bàn có nửa năm thôi.
“Chuyện của ta, người khác không biết, tôi lại không biết sao?”
5
Lúc chạng vạng, có người đã video từ cảnh quay của tôi vào buổi chiều và đăng lên mạng.
Trong video, tôi đang diễn, còn Diệp Lan thì đứng không xa, đôi mắt ngấn lệ, trông như cành liễu yếu ớt trước gió.
Không lâu sau, ấy đăng một bài lên Weibo:
【Ngày đầu tiên gia nhập đoàn phim, rất vui.】
Kèm theo đó là bức ảnh ấy cầm kịch bản đọc chăm .
Ánh đèn vàng nhạt soi sáng gương mặt nghiêm túc của , nếu kỹ sẽ thấy mắt long lanh, khóe mắt hơi đỏ.
Một số fan không rõ hình bắt đầu công kích tôi:
【Cái gì đây? Lan Lan của chúng tôi mới vào đoàn phim ngày đầu tiên mà đã bị một kẻ mờ nhạt chiếm mất cảnh quay, thật tức giận!】
【Ôn Miên có thể cút khỏi giới giải trí không? Dựa vào việc lấy lòng cậu út nhà họ Cố mà muốn gì thì sao?】
【Đồng ý! Ôn Miên bắt nạt người mới trong đoàn phim, cút khỏi giới giải trí đi!】
Dư luận ngày càng gay gắt, còn tôi thì mệt đến mức ngã lăn ra ngủ ở nhà.
Tỉnh dậy, điện thoại reo không ngừng.
Đầu tiên, tôi thấy các bình luận mắng mình, kéo xuống một chút thì thấy bài đăng của Cố Vân Hiếu:
【Cô của tôi (hoa hồng).
Đừng vào, đừng cướp, đừng mơ tưởng.
Cậu dám đến ấy.
110 đưa tôi đi, 120 đưa cậu đi.
Tôi lên báo, cậu xuống sổ hộ khẩu, tôi vào tù, cậu xuống địa ngục.
(Đã hóa đen) @Ôn Miên】
Anh ấy thậm chí còn thêm hàng loạt hashtag:
#ĐỉnhcaoGặpNhau#, #CôGáiCủaHiếu#, #MộtCâuKhiếnÔnMiênCảmĐộng200Lần#, #LắngĐọng#, #CậuThếNàoCậuNgồiXuốngĐiLuônĐi#…
Tôi tối sầm mặt.
Không sao đâu, con thuyền nhỏ đã đâm vào băng sơn lớn rồi, thuyền đến cầu tự khắc chìm.
Cuộc đời trôi qua nhanh lắm, nhắm mắt một cái là hết thôi.
6
Cố Vân Hiếu dùng tiền đè vụ này xuống khỏi hot search, tìm người trong đoàn phim khi đó để rõ, đồng thời cho người điều tra kẻ đứng sau.
Làm xong những việc đó, nhắn tin cho tôi để đòi khen:
【Thế nào? Chồng em có giỏi không? (chó đẹp trai ngậm hoa.jpg)】
【Em có thích trai nhà danh giá không? Hửm? Nói gì đi! Anh đã học hai tiết văn cơ mà.】
【Cún con, ánh mắt là thứ không thể lừa đâu.】
Ánh mắt không lừa , tôi muốn tự móc mắt mình ra.
Tôi: Giơ ngón giữa.
Anh:
【(Nhẫn kim cương.jpg) Đeo vào! Kết hôn nào!】
【Hihi.】
【Kết hôn, kết hôn!】
Từ màn hình bên kia đột nhiên xuất hiện vài dòng chữ.
Tôi hơi khựng lại, thậm chí hơi lỡ nhịp thở.
Anh ấy gửi liên tiếp những đoạn tin nhắn thoại, không cần nghe cũng biết là nội dung gì.
Trong đêm tĩnh mịch, chỉ có âm thanh tin nhắn điện thoại vang lên liên tục.
Tôi bỗng nhớ lại, ngay từ đầu việc tiếp cận Cố Vân Hiếu hình như chỉ vì tiền.
Anh ấy quyền cao chức trọng, ngốc nghếch, nhiều tiền, lại dễ lừa.
Khi đó, để thoát khỏi cha mẹ hút máu, tôi bước chân vào giới giải trí với hai bàn tay trắng.
Không có chống lưng, không có quan hệ, bất kỳ ai có chút quyền lực đều có thể ép buộc tôi thỏa hiệp.
Có một lần, quản lý và đối tác cùng nhau chuốc say tôi, định mang tôi đi lấy lòng đạo diễn của bộ phim sắp tới.
Lúc ra khỏi phòng, tôi vô đụng phải Cố Vân Hiếu bước ra từ phòng bên cạnh.
Anh ấy cao ráo, vai rộng, eo thon, khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống dưới ánh đèn càng thêm rạng rỡ.
“Cố nhị thiếu! Đừng nghĩ nửa đường lẻn đi, còn chưa uống hết rượu đâu!”
Người phía sau lớn tiếng gọi.
Giữa những âm thanh ồn ào, tôi mơ màng ngẩng đầu lên, thấy gương mặt điển trai ấy và nhận ra danh tính của người đàn ông.
Còn vì sao giữa bao nhiêu người lại nắm tay , để đưa tôi rời khỏi đây?
Có lẽ chỉ vì là người có địa vị, có thế lực nhất.
Bạn thấy sao?