Ảo Tưởng Hạnh Phúc – Chương 4

“Bạn trai là chồng tôi. Anh ấy gì không liên quan!” — Tôi lạnh lùng cắt ngang — “Chiếc xe này đứng tên tôi, là tiền nhà họ Triệu bỏ ra mua!
Một đứa con như , lấy xe của chồng người ta để khoe khoang… không thấy nhục sao?”

Xung quanh bắt đầu có sinh viên tụ tập lại, chỉ trỏ bàn tán.

Mặt Tưởng Viện Viện khi đỏ khi trắng, vành mắt dần hoe đỏ: “Dì Cố… dì hiểu lầm rồi, cháu với Kỳ Minh chỉ là…”

“Chỉ là… gì cơ?”

Một giọng quen thuộc vang lên phía sau, xen lẫn sự bực bội rõ rệt.

Tôi quay đầu lại, thấy Cố Kỳ Minh sải bước đi tới, kéo Tưởng Viện Viện ra sau lưng, cau mày với tôi:

“Minh Nguyệt, em đang loạn gì giữa chốn đông người thế này? Sao lại phải hơn thua với một đứa trẻ?”

“Đứa trẻ?” — Tôi tức giận đến bật — “Cô ta nhân của , mà còn là đứa trẻ sao?

Cố Kỳ Minh, cho rõ đi, đây là xe của tôi!”

“Chỉ là một chiếc xe thôi, có đáng gì đâu.” — Anh cau mày, giọng đầy bực bội —

“Viện Viện bảo tập muộn không kịp về, nên cho mượn vài hôm, em đừng nghĩ nhiều quá.”

“Cho mượn vài hôm?” — Tôi ánh mắt đắc ý mà Tưởng Viện Viện cố giấu sau lưng , chỉ thấy một luồng lạnh buốt từ chân dâng lên tận đỉnh đầu —

“Thế còn vòng ngọc phỉ thúy và giày đế đỏ trong giỏ hàng kia thì sao?

Anh cũng định … chỉ cho ta mượn vài hôm?”

Tôi quay sang thẳng vào , từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ đen.

Trước mặt tất cả mọi người, tôi bẻ đôi chiếc thẻ, giọng lạnh như băng:

“Cố Kỳ Minh, từ giờ phút này, toàn bộ thẻ tín dụng, thẻ phụ của — hủy hết.

Tiền lưu của công ty, tôi sẽ cầu phòng tài chính đóng băng.

Anh thích nuôi nhân đúng không? Vậy thì dùng chính tiền của mà nuôi. Đừng hòng đụng đến một xu của nhà họ Triệu!”

Chương 6

Mặt Cố Kỳ Minh bỗng trắng bệch: “Triệu Minh Nguyệt, em điên rồi sao? Em có biết sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ty không?”

“Tôi không quan tâm.” — Tôi gương mặt tái mét, giọng bình thản đến lạnh lùng —

“Công ty này dùng tiền nhà họ Triệu mà lập nên. Tôi muốn lấy lại, bất cứ lúc nào cũng .”

Mặt Tưởng Viện Viện cũng tái nhợt, ta nắm chặt tay áo Cố Kỳ Minh, nước mắt rơi lả tả:

“Cháu… cháu không cố ý… cháu không nghĩ dì sẽ giận như … Hay là… cháu… cháu trả lại xe nhé… Sau này cháu không cần đồ của ấy nữa…”

“Không liên quan đến em.” — Cố Kỳ Minh ôm lấy vai ta, vỗ về an ủi, rồi quay đầu trừng mắt tôi — “Triệu Minh Nguyệt, em quá đáng lắm rồi!

Nhất định phải khiến mọi người ở đây xem trò sao?

Có chuyện gì về nhà rồi !”

“Về nhà ?” — Tôi cách bảo vệ ta, trong lòng hoàn toàn nguội lạnh.

Tôi hít sâu, nâng giọng để tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy:

“Về nhà … tại sao đem chiếc xe tôi mua cho , tặng cho tiểu tam? Về nhà … tại sao dùng tiền của ba tôi, để nuôi nhân ?

Tưởng Viện Viện, thích tiểu tam của người khác đến sao?”

Câu ấy như một quả bom, khiến đám đông xôn xao, xì xào bàn tán.

Mặt Tưởng Viện Viện mất hết sắc máu, Cố Kỳ Minh cũng sững người, dường như không ngờ tôi sẽ vạch trần tất cả trước mặt mọi người.

Đúng lúc ấy, ngoài đám đông vang lên một tiếng quát lớn:

“Viện Viện! Con đang cái gì !”

Tôi quay đầu, thấy chị Tưởng người mà tôi sắp xếp đỡ tới, đứng ở phía xa, mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm về phía này.

Trước khi đến trường, tôi đã cố đến tận nhà mời chị ấy đến, chỉ có chuyện rất quan trọng.

Tưởng Viện Viện thấy mẹ mình, cả người run lên: “Mẹ… mẹ sao lại ở đây?”

Chị Tưởng bước nhanh tới, đẩy mạnh Cố Kỳ Minh ra, chằm chằm con , giận đến mức toàn thân run rẩy:

“Nếu mẹ không tới, thì hôm nay mày mất hết mặt mũi nhà này rồi!”

“BỐP!”

Một tiếng tát giòn vang, bàn tay chị hạ xuống gương mặt Tưởng Viện Viện.

Cô ta ôm má, ngỡ ngàng mẹ mình: “Mẹ…”

“Tao không có đứa con như mày!” — Nước mắt chị Tưởng lăn dài — “Mẹ nuôi dạy mày từ nhỏ, dạy mày phải biết điều, biết cảm ơn.

Bà Triệu đối xử với nhà mình không bạc, thế mà mày… mày lại ra chuyện không biết xấu hổ này!”

Tiếng xì xào của đám đông càng lúc càng lớn, có người bắt đầu giơ điện thoại quay, có người chỉ trỏ, bàn tán.

Sắc mặt Cố Kỳ Minh khó coi đến cực điểm, muốn mở miệng giải thích lại bị ánh mắt lạnh như dao của chị Tưởng ép im lặng.

Tôi bước đến gần, giọng bình tĩnh chứa sức mạnh không thể lay chuyển:

“Chị Tưởng, xin lỗi… Là tôi không quản chồng mình chặt chẽ.”

Rồi tôi thẳng vào chị, giọng trầm kiên định: “Nhưng Triệu Minh Nguyệt này không phải người ai cũng có thể bắt nạt.”

Nói xong, tôi không buồn họ thêm một lần nào nữa.

“Sau này… quản chặt con chị. Đừng để nó nhòm ngó đồ của người khác nữa.”

Tôi ngẩng cao đầu, bước thẳng ra khỏi đám đông.

Sau lưng vang lên tiếng Cố Kỳ Minh gọi thất thanh, tiếng Tưởng Viện Viện nức nở, tôi không quay đầu lại lấy một lần.

Chương 7

Ngồi vào xe, tôi mới nhận ra tay mình đang run.

Không phải vì sợ… mà là vì một loại giải thoát.

Thì ra, xé bỏ lớp mặt nạ, ra tất cả sự thật… không hề khó như tôi nghĩ.

Về đến nhà, tôi khóa chặt mình trong phòng việc, bắt đầu xử lý các vấn đề của công ty.

Công ty đứng tên Cố Kỳ Minh, cổ phần và quyền quyết định từ trước tới nay luôn nằm trong tay tôi.

Năm đó, ba tôi để ta đứng tên pháp nhân, chỉ vì sợ tôi — là phụ nữ — sẽ quá vất vả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...