Cả hội trường chết lặng.
Mắt ai nấy mở to như muốn rớt tròng, cằm gần như chạm đất.
“Cái gì thế này? Tô Miên chẳng phải là con người giúp việc à?”
“Ba em kia có quan hệ gì với ta ?”
“Loạn thật rồi đó! Ba chồng nuôi mà dám ra chuyện này sao?”
“Tôi thấy tụi nó đúng là ngu dốt, không chọn đại tiểu thư mà lại đi tán tỉnh con giúp việc…”
Bốn người kia – ba em và Tô Miên – lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Tô Miên trợn trừng mắt tôi:
“Chu Tinh Tinh! Cô đang cái gì hả?! Mấy tấm hình đó không phải thật! Đều là giả!”
Ba em nhà họ Lâm nhau, rồi lại sang Tô Miên.
Lâm Triệt mặt đỏ bừng tức giận:
“Tô Miên… …!”
Hai người còn lại sắc mặt cũng khó coi không kém.
Bởi lẽ… bọn họ hoàn toàn không biết rằng Tô Miên lại dây dưa với cả ba người cùng lúc.
Vì… cả ba đều từng nghĩ rằng chỉ mình họ là người ta chọn.
Thực ra, Tô Miên chẳng hề thích ai trong ba người đó.
Cô ta chỉ chính bản thân mình.
Nhưng lại không nỡ buông bỏ bất kỳ ai trong ba người họ.
Vì thế, ta đơn giản là qua lại với cả ba cùng lúc.
Chỉ có điều… ba người họ chẳng hay biết gì cả, ai cũng tưởng mình là người đặc biệt.
Lâm Hoài tức đến mức tay run lên bần bật, ta kéo mạnh Tô Miên lại:
“Tôi hỏi , mấy tấm hình này có phải thật không? Cô thực sự qua lại với cả ba chúng tôi à!?”
“Cô chẳng phải người thích là tôi sao? Cô từng từ nhỏ đến lớn, trong lòng chỉ có mình tôi!”
“Tại sao!?”
Tô Miên sợ đến mức mắt đỏ hoe, tỏ vẻ đáng thương vô cùng.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Hựu đã giật lấy tay ta, siết chặt:
“Cô cũng từng với tôi như , rằng chỉ xem bọn họ như trai, người nhất là tôi.”
“Cô sao có thể đối xử với tôi như thế?”
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, tôi chỉ thấy buồn đến không tả nổi.
Đến nước này rồi mà họ còn có tâm trí dây dưa với Tô Miên.
Có lẽ họ vẫn chưa nhận ra…
Thứ đang chờ đợi họ phía trước là cơn giận dữ như sấm sét giáng xuống.
Đúng lúc đó, ba tôi – đang đứng bên cạnh tôi – đột ngột quát lớn:
“Các người đang cái quái gì hả!?”
Ba em đồng loạt quay đầu lại, mặt mày tái mét.
Lâm Triệt vội vàng giải thích:
“Thưa , không phải như đâu! Mấy bức ảnh đó là giả! Chúng cháu chỉ thân với Miên Miên thôi, luôn xem ấy là em mà!”
Lâm Hoài cũng nhanh chóng gật đầu theo:
“Đúng , đúng ! Tụi cháu chỉ coi ấy như em . Không có gì quá giới hạn hết!”
Nhưng lời còn chưa dứt, ba tôi đã giận dữ hét lớn:
“Lúc nãy mấy người gì tôi nghe hết rồi! Các người nghĩ tôi bị điếc à!?”
“Tôi nuôi nấng các người, coi như con ruột mà dạy dỗ, là để sau này gả cho con tôi chồng!”
“Thế mà các người hay thật, lại đi qua lại với con người giúp việc trong nhà!”
Ba tôi giận đến nỗi cả người run lên.
Cuối cùng ba em cũng hoàn toàn nhận ra vấn đề.
Tình báo gì giờ không quan trọng nữa.
Nếu bị đuổi khỏi nhà họ Chu, bọn họ sẽ chẳng còn gì trong tay.
Ba người không hẹn mà cùng quỳ sụp xuống, dập đầu cầu xin:
“Chú ơi, xin hãy nghe tụi cháu giải thích! Chú hiểu lầm rồi, thật sự là…”
Nhưng lời còn chưa kịp hết, màn hình lại thay đổi lần nữa.
Lần này là cả loạt ảnh – hàng trăm tấm – hiện ra kín đặc.
Toàn bộ đều là ảnh thân mật của ba em và Tô Miên.
Cả ba sững sờ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Lúc này, Tô Miên cũng không giữ bình tĩnh nữa, hét lên:
“Chú ơi! Mọi chuyện không như đâu! Là hiểu lầm! Là do ba người họ ép buộc cháu!”
Câu vừa dứt, ba người đồng loạt ngẩng đầu ta, ánh mắt tràn đầy kinh hãi và phẫn nộ.
“Cô… Tô Miên, dám trở mặt đổ hết lên đầu tụi tôi!?”
Lâm Triệt tức đến mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh.
Tô Miên trừng mắt ta, gằn giọng:
“Tôi chỉ là con của người giúp việc nhỏ nhoi, các người cưỡng ép tôi, tôi có thể gì chứ?”
“Tôi và Tinh Tinh lớn lên cùng nhau, tôi cũng không muốn với ấy… Là do các người ép tôi!”
“Im hết lại cho tôi!”
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/ba-chong-nuoi-va-con-gai-giup-viec/chuong-6
Bạn thấy sao?