Ba Lần Đâm Đuôi [...] – Chương 6

Tôi lập tức nhận ra ngày đó tôi sau khi kết hôn hắn vẫn có thể nhân bí mật của tôi, tại sao Tạ Tư Niên lại phản ứng lớn như .

Tôi có chút hối hận, thì ra bản thân mình lại tệ đến thế.

19

Tôi không nhịn nhấp vào khung chat với Tạ Tư Niên.

Tôi gửi tin nhắn cho hắn: [Thì ra trước đây chúng ta là học, mà em lại không có ấn tượng gì.]

Tôi vốn dĩ nghĩ Tạ Tư Niên chắc là sẽ không trả lời tôi.

Nhưng sau một lúc lâu, Tạ Tư Niên mà lại gửi tin nhắn cho tôi.

Hắn : [Em quá chói sáng, không thấy cũng là bình thường.]

Tôi có chút đồng ý với điều này: [Đúng .]

Từ nhỏ đến lớn, ngoại hình, gia thế, thành tích, năng lực của tôi cái nào mà không xuất sắc nhất, đương nhiên là chói sáng rồi.

Tạ Tư Niên không trả lời tôi nữa.

Tôi khung chat với Tạ Tư Niên ngẩn người một lúc, tôi đột nhiên trở nên rất nổi loạn.

Tôi nghĩ, tôi vẫn là không nên kết hôn với Thịnh Nam.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ phản kháng bất kỳ lời nào của bố, hoặc bất kỳ cầu nào của bố, tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật sự quá tẻ nhạt, chỉ thiếu mỗi việc trở thành một con robot chỉ biết việc, chỉ biết học tập.

Tôi gọi điện thoại trước với Thịnh Nam một tiếng, lễ đính hôn tôi không đến nữa.

Anh ta cũng vui vẻ khi rảnh rỗi, thì ta cũng không đến.

Ngày đính hôn, tôi gửi địa chỉ cho Sầm Nặc Nhiên, bảo ấy đừng đi nhầm chỗ.

Cô ấy rất kinh ngạc đẩy mạnh cửa phòng karaoke ra, hỏi tôi: “Đây là đâu, lễ đính hôn của cậu tổ chức ở karaoke sao?”

Tôi ngước mắt lên, rất bình tĩnh với ấy: “À, hôm nay tớ bỏ trốn.”

Sầm Nặc Nhiên ngây người.

Một lúc lâu sau ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, ấy còn khá cảm khái: “Cậu vẫn tốt hơn tớ nhiều, tớ không có gan như cậu đâu, năm ngoái ấy bị ép liên hôn, tớ bảo ấy giả vờ lái xe tai nạn, nhân cơ hội đâm xuống biển, giả chết trốn ra nước ngoài tìm cũ, ấy không chịu.”

Tôi ấy cũng khá cảm khái: “Anh cậu may mà không nghe cậu, ấy vốn dĩ chỉ sống hơi thảm thôi, cậu là muốn ấy chết thảm luôn.”

Sầm Nặc Nhiên hì hì, sau đó nghiêm túc : “Nhưng bố cậu thì sao, mặc dù hôm nay chỉ mời hai nhà bè thân thiết, chuyện này cũng bố cậu mất mặt trước công chúng rồi.”

Tôi cũng không biết sao, tôi chỉ với ấy một câu tục ngữ, tôi : “Nước đến chân cầu ắt sẽ thẳng.”

20

Sau khi bỏ trốn ở bên ngoài mấy ngày.

Tôi vẫn về nhà.

Vừa mở cửa ra bố tôi đã ngồi ở phòng khách.

Xem ra là đang đợi tôi.

Sự sợ hãi đối với bố đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Tôi còn đang do dự có nên nghe theo ý kiến của Sầm Nặc Nhiên, vừa bước vào cửa đã quỳ xuống dập đầu xin lỗi hay không.

Bố tôi lại đột nhiên ngước mắt lên.

Vẻ mặt ông vẫn nghiêm nghị, trang trọng như trong ký ức của tôi, trong đáy mắt ông tôi lại lộ ra sự dịu dàng khó nhận thấy.

Ông tôi, một lúc lâu sau : “Con lớn rồi, có chủ kiến riêng rồi.”

Câu này nghe không giống như đang trách mắng tôi.

Bố tôi là một người cha không mấy đủ tư cách, tôi rất ít khi cảm nhận sự quan tâm của người thân, lớn lên trong sự dạy dỗ nghiêm khắc, bố tôi cũng coi như là một người cha đủ tư cách, những người phụ nữ muốn trở thành mẹ kế của tôi nhiều vô kể, bố vì tôi mà cả đời không tái hôn.

Khi còn nhỏ tôi sẽ oán trách bố tại sao lại nghiêm khắc với tôi như , tại sao lại vô như , sau này mới nhận ra bố có trách nhiệm rất lớn.

Nếu ông chỉ là một ông chủ nhỏ, có lẽ ông sẽ để tôi sống tùy ý, ông không phải, ông có hàng nghìn nhân viên cần nuôi sống, có cơ nghiệp mà ông bà nội đã vất vả dựng mấy đời cần duy trì.

Ông chỉ có một mình tôi là con , tôi sinh ra đã định sẵn phải thừa kế trách nhiệm của ông.

Bố tôi ngồi trên sofa tôi rất lâu, có lẽ ông cảm thấy có lỗi với tôi, cho nên ông không trách mắng tôi về chuyện tôi bỏ trốn.

Ông chỉ : “Bên chỗ Thịnh con tự mình đến xin lỗi, còn nữa, con không muốn liên hôn bố cũng không ép con, hôn nhân con có thể tự mình quyết định, không lỡ chuyện chính, sau này công việc thiếu sự giúp đỡ từ bên chỗ Thịnh Nam, một mình con sẽ vất vả hơn, con phải tự tìm cách giải quyết.”

Tôi ngơ ngác bố.

Vốn dĩ nghĩ bố sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ chỉ nhẹ nhàng bỏ qua như .

Bố tôi liếc đồng hồ, ông ấy còn vội đến công ty họp, trước khi đi, ông ấy với dì Trần bên cạnh một câu: “Con lớn rồi, cũng tốt.”

21

Sau khi trở lại công ty xử lý xong công việc bị trì hoãn mấy ngày.

Tôi bảo tài xế đưa tôi đến dưới nhà Tạ Tư Niên.

Khi Tạ Tư Niên mua đồ ăn về đến nhà, tôi đã ngồi trên sofa của hắn rồi.

Tạ Tư Niên vừa quay đầu lại đã bị tôi cho giật mình.

Tôi chỉ vào túi đồ ăn vặt trên sàn với hắn: “Thì ra mấy lần trước đến nhà thấy sạch sẽ là giả, xem mấy cái túi đồ ăn vặt và lon bia trên sàn này, sao còn vứt lung tung ?”

Tạ Tư Niên nhíu mày hỏi tôi: “Sao em vào đây?”

Tôi : “Em gọi thợ khóa.”

Tạ Tư Niên có chút im lặng tôi.

Một lúc lâu sau, tôi vẫn thật thà trả lời: “Thực ra là trước đây em đã nhờ người thêm một chiếc chìa khóa nhà .”

Tạ Tư Niên đặt đồ ăn xuống, đi đến trước mặt tôi, mặt không biểu cảm hỏi tôi: “Anh xem Weibo rồi, em và Thịnh Nam tuần trước đã đính hôn rồi còn đến tìm gì.”

Tôi cảm thấy tin tức của hắn thật lạc hậu, ngay cả chuyện tôi bỏ trốn hắn cũng không biết.

Sau đó tôi gật đầu : “Ừ, là đính hôn rồi, thì không đến tìm sao?”

Tạ Tư Niên tức giận bật , gân xanh trên trán hắn ẩn hiện, như đang cố gắng kìm nén cảm : “Tần Ân, đã rồi…”

Tôi kịp thời hôn Tạ Tư Niên một cái, thành công chặn lại những lời khó nghe tiếp theo của hắn.

Cơ thể Tạ Tư Niên cứng đờ một lúc lâu, hắn cúi đầu tôi, mắt hơi đỏ lên, không đẩy ra.

Hắn dường như thật sự rất buồn, bất lực ấn mạnh vào sau gáy tôi, dùng sức hôn trả lại.

Khi tôi muốn đẩy Tạ Tư Niên ra, hắn không đồng ý, nắm chặt cổ tay tôi.

Chiếc khuyên môi của Tạ Tư Niên cọ vào khiến tôi thực sự có chút khó chịu.

Tôi dùng một chút sức giãy thoát khỏi sự trói buộc của Tạ Tư Niên.

Sau đó tôi với hắn chuyện chính: “Em và Thịnh Nam không có đính hôn, em đã bỏ trốn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...