Ba Lần Đâm Đuôi [...] – Chương 7

Lượng thông tin này có lẽ hơi lớn đối với Tạ Tư Niên, hắn vẫn chưa kịp phản ứng, có chút ngây người.

Một lúc lâu sau, giọng hắn khàn khàn : “Không phải em lại lừa đấy chứ?”

Tôi có chút buồn bực, cái gì mà lại lừa hắn, tôi trông giống kẻ lừa đảo lắm sao?

“Vậy bố em có trách em không?” Tạ Tư Niên hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

Sau đó tôi lại : “Thực ra lần trước đi ra từ cửa hàng trang sức, em đã thấy rồi.”

Tạ Tư Niên có chút khó hiểu: “Cái gì?”

Tôi khẽ lắc ngón tay ra hiệu cho hắn: “Ý em là, em đồng ý cưới .”

Tạ Tư Niên ngơ ngác tôi.

Hôm nay cảm của Tạ Tư Niên lên xuống thất thường thật sự có chút nhiều.

Hắn cố gắng hiểu hết những lời tôi vừa , sau đó hắn thở sâu một hơi, tôi có chút bất lực bật .

“Không phải chứ, dọa chết rồi, còn chuẩn bị cả tiền mừng đám cưới của em và người khác rồi đấy.”

Nói xong, Tạ Tư Niên cẩn thận lấy ra một thứ từ trong ngăn kéo.

Thực ra lần trước ở trung tâm thương mại tôi và Thịnh Nam chạm mặt Tạ Tư Niên, tôi đã thấy rồi, hắn đi ra từ cửa hàng trang sức, trong tay rõ ràng cầm một chiếc hộp đựng nhẫn.

Tạ Tư Niên mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn cầu hôn kim cương.

Hắn sợ tôi đổi ý vào giây tiếp theo, không hai lời đã đeo vào tay tôi.

Sau đó hắn với giọng có chút chua xót: “Thực ra thích em khá lâu rồi.”

Tôi : “Em biết.”

Dù sao thì hồi cấp hai tôi ưu tú như , Tạ Tư Niên thích tôi cũng là bình thường thôi.

Tạ Tư Niên lại : “Thực ra dù em không xinh đẹp đến thế này, vẫn sẽ thích em.”

Tôi gật đầu, tôi vẫn nhắc nhở hắn: “Nếu kiếp sau còn muốn theo đuổi em nữa thì đừng dùng cách đâm xe nữa, quá hên xui, không khéo em bị đâm chết mất.”

Tạ Tư Niên đáp: “Được.”

22

Cuối năm kết thúc công việc, bố tôi đột nhiên muốn tôi nghỉ ngơi một thời gian.

Tôi có chút ngạc nhiên.

Bố tôi lại ra hiệu cho dì Trần đưa đồ cho tôi.

Là một chiếc hộp trang điểm, những món trang sức bằng ngọc bích bên trong khiến người ta khó rời mắt.

Bố tôi đặt tách trà xuống, giọng nhàn nhạt: “Đây là của hồi môn mẹ con để lại cho con khi lấy chồng, chiếc thẻ trên bàn kia, tiền trong đó cũng không nhiều, là chút tấm lòng của bố, sau khi kết hôn về chuyện tiền bạc cũng đừng hà khắc với bản thân.”

Tôi ngẩn người, vừa định giải thích gì đó, bố tôi đã lạnh lùng hừ một tiếng: “Tưởng bố không biết chuyện của hai đứa sao, năm sau công ty nhiều việc, cứ chọn ngày gần đây mà kết hôn đi, bố cũng đã nhờ người điều tra rồi, tay đua xe vô địch nhiều giải thưởng như nó tiền thưởng không ít đâu, ít nhất cũng không phải sống khổ sở.”

Mắt tôi cay xè.

Đột nhiên nhận ra bố không phải là không tôi, chỉ là giấu quá sâu mà thôi.

23

Chuyện tôi kết hôn với Tạ Tư Niên, Sầm Nặc Nhiên là người thứ hai biết.

Cô ấy rất khâm phục tôi : “Vừa bỏ trốn xong đã kết hôn, nếu tớ là phóng viên lá cải chắc tớ phải theo cậu mỗi ngày, cậu đúng là biết cách sống.”

Tôi liếc xéo ấy một cái.

Bày tỏ sự cạn lời với ấy.

Hôn lễ tổ chức rất long trọng.

Khi tài xế Tiểu Vũ mừng cưới tôi, đặc biệt ghé sát tai tôi nhỏ: “Việc trang trí và chi tiết của hôn lễ đều do đích thân chủ tịch giám sát.”

Tôi khẽ , quay đầu bố đang nghiêm nghị đứng một bên.

Ông ấy giúp tôi chỉnh lại khăn voan, : “Mau đi đi con.”

Bởi vì Tạ Tư Niên là người của công chúng, rất nhiều phóng viên đã đến dự, còn có fan hâm mộ gửi quà mừng cưới.

Trong tiếng chúc mừng của mọi người, tôi nghe thấy người dẫn chương trình hỏi tôi: “Cô có đồng ý gả cho ấy không?”

Tôi : “Tôi đồng ý.”

Người bố ở phía xa đột nhiên đỏ hoe mắt quay người đi.

Khi quay lại, lại là vẻ nghiêm nghị chính trực như thường ngày.

Tạ Tư Niên trịnh trọng đeo nhẫn cho tôi.

Hàng trăm quả bóng bay hình trái tim bay lên trời, mang theo những lời chúc chân thành nhất, cầu nguyện với trời cao –

Chúc đôi tân nhân hôm nay, bạc đầu giai lão, mãi mãi đồng tâm.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...