Bà Mẹ Đơn Thân [...] – Chương 5

“Chị à, sao chị lại ? Bấy lâu nay em tìm chị vất vả lắm, chị không thể chia cắt mẹ con em thế này!”

Nghe , mọi người đều ta, Lý Quyên khóc đến xé lòng, rất nhanh, ta nhận ra có gì đó không đúng.

Ngẩng đầu lên, thấy những ánh mắt xung quanh toàn là khinh bỉ và nghi ngờ, ta liền cuống quýt: “Sao mọi người không tin tôi? Thật sự là ta cướp con tôi!”

“Không phải đâu!” Lúc này, bác Lý nhà đối diện bước ra: “Lý Quyên, đừng bậy. Năm đó, cán bộ Vương bế đứa bé đến, là con của Chu Noãn, bị Chu Noãn vạch trần tại chỗ. Sau đó báo công an, mới tra ra là sinh xong thì bỏ đi, để lại cho bố mẹ .”

“Bố mẹ già rồi, nuôi sao nổi? Thế nên họ mới đem đứa bé cho người khác!”

Nghe , Lý Quyên chết sững!

Mẹ tôi lập tức đứng bật dậy, giọng run run: “Tôi không đem cho! Tôi nhờ người đưa đến trường của Chu Noãn!”

Bác Lý bĩu môi: “Lúc Chu Noãn cưới, chúng tôi đều tới, gì thấy đứa trẻ nào!”

“Đúng đấy, nhà họ Chu, hai người không thể ăn lung tung!”

Mẹ tôi quýnh quáng: “Chính tôi nhờ người đưa đến trường của Chu Noãn! Lý Quyên, đừng hồ đồ nữa, chị đã nuôi con bao nhiêu năm, phải cảm ơn chị mới đúng!”

“Nhìn đứa trẻ bây giờ xem, xuất sắc thế này, đã vào đội tuyển quốc gia rồi!”

Bà thật sự đã sợ, đặc biệt khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của tôi, bà vô cớ thấy hoảng, lập tức đổi giọng.

Lý Quyên vội lau khô nước mắt, quay sang tôi: “Chị à, là em hiểu lầm chị rồi. Nhưng con à, mẹ thật sự là mẹ ruột của con!”

An An kinh ngạc ta, rồi lại tôi: “Bà bậy, tôi không phải con bà!”

Mẹ chồng tôi cũng bước lên, không hề do dự mà tát thẳng một cái vào mặt ta:

“Bà linh tinh cái gì !”

6

“Đây là con dâu tôi mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra, từ lúc lập hồ sơ thai sản đến khi sinh nở, bệnh viện đều có đầy đủ hồ sơ! Khi sinh An An, nó sinh khó, băng huyết nghiêm trọng, phải cấp cứu ở bệnh viện tỉnh ba ngày mới qua cơn nguy hiểm. Cả gia đình tôi đã phải nhờ biết bao mối quan hệ mới giữ hai mẹ con nó!”

“Bà mở miệng ra đã nhận cháu bảo bối của tôi là do bà sinh, bà có còn chút liêm sỉ nào không!”

Bố chồng tôi cũng đứng ra, quát lớn: “Bà mà còn dám bậy một câu, tôi lập tức báo công an, kiện bà tội vu khống!”

Lý Quyên ôm lấy khuôn mặt bị đánh sưng đỏ, môi run run, cả người chết lặng. Cô ta khẽ rụt lại, rồi bất chợt chằm chằm về phía tôi. Tôi nhướng mày lại, ta lập tức phản ứng.

“Là mày, Chu Noãn, là mày đã giả tất cả những thứ này!”

Người đàn ông bên cạnh ta cũng gằn giọng: “Bây giờ nhà các người quyền thế, nào là giáo sư, nào là chủ công ty, giả chút giấy tờ thì có gì khó! Có giỏi thì đi giám định ADN!”

“Con à, chúng ta đi giám định, đến lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ!”

Con tôi hoàn toàn không để ý tới hắn, ông bà nội nó vẫn kiên quyết đứng chắn trước mặt mẹ con tôi. Bố mẹ ruột tôi thì lại đứng về phía Lý Quyên.

“Noãn Noãn, con cứ trả đứa bé lại cho dì con đi!”

“Đúng , Lý Quyên ở ngoài vất vả lắm, từng ấy năm rồi. Con chẳng phải còn một đứa con trai sao? Trả An An cho nó đi!”

Khách khứa đều quay lại , bàn tán rì rầm.

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ thật sự cướp con người ta, nuôi lớn rồi không muốn trả?”

“Mười mấy năm cảm, sao bỏ là bỏ ! Nhưng dù sao cũng là con ruột mà!”

“Nhảm nhí! Người ta đã là con ruột mình sinh, sao lại cho người khác !”

“Lý Quyên, cứ khăng khăng đứa bé là của , có bằng chứng không? Trên người nó có vết bớt hay đặc điểm gì không?”

“Mẹ, mẹ tận mắt thấy con nhận đứa bé đó sao?” Tôi lạnh lùng hỏi.

Cả hai đều sững sờ, tôi khẽ lạnh: “Quên cho các người biết, con tôi năm nay mới mười sáu tuổi, đang ở trong đội tuyển thể dục dụng cụ thiếu niên quốc gia!”

“Còn con của , năm nay lẽ ra phải mười tám tuổi rồi. Tuổi tác không khớp! Cô nhận nhầm người rồi!”

Nghe , mọi người mới sực tỉnh.

“Đúng thế, An An mười lăm tuổi, lúc đầy tháng tôi còn đến dự tiệc mừng!”

“Tôi nhớ ra rồi, An An là con út, Chu Noãn sinh vào năm thứ hai sau khi cưới!”

“Nhà họ Chu, hồi Chu Noãn cưới cũng chẳng mời hai người đâu!”

“Phải, tôi cũng nhớ như !”

Lúc này, sắc mặt bố mẹ tôi khó coi đến cực điểm.

Lý Quyên loạng choạng hai bước, vẻ không thể tin nổi: “Cô… bậy! Tôi hiểu rồi, chắc chắn là cố khai gian tuổi của con bé để không phải trả nó cho tôi!”

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/ba-me-don-than-chua-tung-ket-hon/chuong-6

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...