Ba Năm Chỉ Nhận [...] – Chương 1

Kết hôn ba năm, mỗi tháng chồng chỉ đưa tôi 500 nghìn tiền sinh hoạt.

Anh còn hay thở dài than rằng mẹ chồng vẫn chưa chấp nhận tôi, chê tôi xuất thân thấp kém.a

Mắng tôi là loại đàn bà chỉ biết tiêu tiền hoang phí.

Để chồng không phải “bánh kẹp” ở giữa, tôi đã cố gắng xoay sở khoản 500 nghìn ấy đến tận cùng, tận tâm tận lực một người vợ hoàn hảo.

Hôm đó, mẹ chồng cờ bắt gặp tôi đang giành nhau mấy lá rau héo ở khu giảm giá của siêu thị thành viên.

tôi đầy chán ghét, từ đầu đến chân, giọng không hài lòng:

“Tiền mỗi tháng tôi chuyển cho con là năm mươi triệu, để con người giúp việc với chuyên gia dinh dưỡng, chứ con gì ở đây cho mất mặt thế?”

Năm mươi triệu?

Tôi sững sờ, óc như ong ù.

Người chồng từng bảo vì tôi mà cãi nhau với mẹ đến trời long đất lở, rốt cuộc đã lừa tôi bao nhiêu?

1

Bà thấy tôi không tin, cau mày tỏ vẻ khó chịu.

Bà thẳng tay đưa màn hình điện thoại có lịch sử chuyển khoản ra trước mắt tôi.

Ba mươi sáu lần chuyển, mỗi tháng năm mươi triệu, không sót một lần.

Người nhận: Chu Tử Thành.

Ba chữ đó như dấu sắt nung đỏ, chạm vào là bỏng rát, khiến tôi tối sầm mắt.

Hôm qua thôi, chính người đàn ông này ném tờ 500 nghìn nhàu nát lên bàn, bảo mẹ keo kiệt, dặn mẹ con tôi phải tiết kiệm.

Còn tôi, vì để chồng khỏi khó xử,

Ngày ngày tranh mua đồ giảm giá,

Tiết kiệm tiền điện đến mức không dùng máy giặt,

Mùa đông rét mướt cũng chỉ giặt bằng nước lạnh,

Ngay cả tí nước nóng cũng không dám pha.

Cảm giác nực đến mức dạ dày tôi quặn lại, buồn nôn.

“Con sao ? Mặt mày tái thế kia?” – tiếng mẹ chồng kéo tôi khỏi cơn choáng.

Tôi hít sâu, cố đứng vững.

Nước mắt lấp lánh trong mắt, tôi ép mình không để rơi.

Giờ không phải lúc để khóc.

“Không sao đâu ạ.” – tôi gượng , còn khó coi hơn khóc – “Mẹ, con nhớ ra rồi, A Thành là muốn để dành tiền, tự mình cố gắng để mua nhà lớn hơn cho chúng con.”

Có lẽ… ấy chỉ muốn tạo bất ngờ cho tôi?

Nhưng mẹ chồng nhíu mày sâu hơn:

“Nhà lớn gì? Năm ngoái mẹ đã mua cho hai đứa căn biệt thự ở trung tâm rồi, sổ đỏ có cả tên hai đứa. Con không biết sao?”

Biệt thự?

Tim tôi như rơi thẳng xuống vực băng lạnh.

Mẹ chồng tôi bàng hoàng, ánh mắt dần phức tạp.

“Có vẻ con trai tôi còn giấu con nhiều chuyện. Mười giờ sáng mai, đến công ty tôi, chúng ta chuyện rõ ràng.”

Bà quay lưng bỏ đi.

Để tôi đứng một mình ở khu rau giảm giá, như một trò .

Điện thoại rung, là tin nhắn WeChat từ Chu Tử Thành:

“Vợ vất vả rồi, hôm nay có giành rau giảm giá không?”

Tôi chằm chằm dòng chữ giả dối ấy, tay lạnh buốt, rồi chậm rãi trả lời:

【Không】

Về đến nhà, Chu Tử Thành đang ngủ say, tôi thấy trống rỗng.

Tôi từng nghĩ, khổ sở vì bị kẹt giữa tôi và mẹ.

Giờ nghĩ lại, thật nực .

Tôi thức trắng đêm.

Khi trời sáng, bóng lưng rời khỏi nhà,

Tàn dư hy vọng cuối cùng thôi thúc tôi đưa ra một quyết định.

Tôi muốn thử thêm một lần nữa.

Tôi gửi cho một tin nhắn:

【Chồng ơi, em muốn đăng ký lớp học sớm cho con. Em tìm một chỗ rất uy tín, chỉ là hơi đắt, hai mươi triệu lận.】

Tôi dán mắt vào màn hình, tim đập thình thịch.

Đầu bên kia tin nhắn trả về ngay lập tức.

【Hai mươi triệu? Vãn Vãn, em biết hình nhà mình mà】

【Mẹ dạo này lại bảo em tiêu xài hoang phí, em chẳng phải đang khó sao? Con còn nhỏ, chuyện học sớm để sau hẵng tính】

Nhìn ta thành thạo thoái thác và kể khổ, tim tôi từng chút một lạnh dần.

Tôi gọi thẳng cho mẹ chồng: “Mẹ, con muốn đăng ký lớp học sớm cho bé.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi triệu.”

“Mẹ chuyển cho con rồi, nhớ chọn chỗ tốt một chút.”

Chưa đầy ba phút, tin nhắn từ ngân hàng báo tiền vào.

Tôi cầm điện thoại, toàn thân run lên.

Bong bóng ảo tưởng cuối cùng, bị cú chuyển khoản này đâm vỡ tan tành.

Tôi nhớ lại từng chi tiết suốt ba năm qua.

Mỗi lần vuốt tóc tôi, : “Vãn Vãn, đợi kiếm tiền sẽ cho em sống sung sướng, yên tâm, nhất định sẽ để mẹ sớm chấp nhận em.”

Mỗi lần cau mày than thở: “Anh dù là sếp công ty niêm yết, mẹ thật sự rất keo kiệt. Vì em nên mới cắt lương khá nhiều, cũng hết cách.”

Tôi nhớ những lần đi siêu thị, luôn chọn món rẻ nhất.

Ngay cả mua một hộp sữa chua cho con cũng phải cân nhắc giá thật lâu.

Còn , người đàn ông miệng tôi ấy, cầm số tiền vốn thuộc về gia đình nhỏ của chúng tôi, đang sống một cuộc đời như thế nào?

Tôi nhớ tối qua, lúc về nhà trên tay đeo chiếc đồng hồ mới.

Tôi hỏi lấy ở đâu, bảo tặng.

Bàn tay tôi thôi run rẩy, ngược lại bình tĩnh đến lạ thường.

Tôi mở khóa điện thoại của Chu Tử Thành.

Mật khẩu là ngày sinh của tôi — thật mỉa mai.

Tôi vào thẳng lịch sử chuyển khoản WeChat.

Từng dòng chuyển tiền hiện ra, người nhận đều là cùng một cái tên — Lâm Tiểu Nhã.

Lâm Tiểu Nhã, con nuôi mà mẹ chồng chu cấp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...