1
Năm thứ ba sau khi Tạ Phùng Thời qua đời, tôi đã hoàn thành tất cả những di nguyện của .
Dù dị ứng lông mèo, tôi vẫn nuôi con mèo hoang nhỏ màu cam mà nhặt về, nuôi nó mập ú, ai cũng khen.
Tủy xương của tôi lại phù hợp với em mắc bệnh nặng của , tôi không chút do dự mà hiến tặng.
Tôi thay người viết cho Lâm Thư Ngữ, sinh viên nghèo từng tài trợ, đem toàn bộ tâm huyết cả đời để thiết kế, bậc thang giúp ấy trở thành nhà thiết kế trẻ nổi bật.
Tôi cũng đốt cho cha mẹ đã khuất của từng xấp từng xấp tiền giấy, đủ dùng cho mấy kiếp sau.
Trong túi áo tôi còn cất lọ thuốc ngủ, đổi lấy bằng tờ chẩn đoán trầm cảm nặng.
Chỉ định chờ sau khi giao tập bản vẽ thiết kế cuối cùng cho Lâm Thư Ngữ, sẽ lên ngọn núi tuyết nơi Tạ Phùng Thời gặp nạn, cùng an nghỉ vĩnh viễn.
Thế , ở văn phòng tổng giám đốc tập đoàn X quyền thế nhất Kinh thị, tôi lại bắt gặp cảnh Tạ Phùng Thời và Lâm Thư Ngữ ôm nhau nồng nhiệt, quần áo tả tơi.
…
Tập bản vẽ trên tay tôi rơi xuống đất, vương vãi khắp nơi.
Tiếng không nhỏ, hai kẻ đang hôn nhau cuồng nhiệt kia hoàn toàn không hề phát giác.
Cô thư ký chờ ở bên cạnh bị dọa đến ngẩn người, ngập ngừng hỏi tôi:
“Có chuyện gì thế, Kiều?”
Trái tim tôi như bị hàng ngàn sợi thép mảnh siết chặt, đau đến mức vô thức rơi hai giọt lệ.
Thế mà tôi vẫn theo bản năng khép chặt cánh cửa văn phòng.
“Không có gì cả, tôi vừa nhớ ra bản vẽ cầm nhầm rồi, tôi về lấy lại. Đừng với Lâm rằng hôm nay tôi từng đến đây.”
Tôi cúi xuống nhặt vội mớ hỗn độn đầy đất, cố gượng .
Thư ký khẽ như đã hiểu rõ, còn tiễn tôi ra tận cửa.
Chỉ khi chia tay, ta tiện miệng thêm một câu:
“Cô Kiều, tháng sau là lễ cưới của Tổng Giám đốc Tạ và nhà thiết kế Lâm, chắc cũng sẽ tham dự chứ?”
Tôi sững sờ:
“Họ… sắp kết hôn rồi?”
Gương mặt thư ký ánh lên sự hớn hở khi khoe “cp thật”:
“Đúng thế, Tổng Giám đốc Tạ là trai thanh mai trúc mã của nhà thiết kế Lâm. Hai người đã cùng nhau tám năm trời, chưa từng tách rời.”
“Nếu những cặp nhân trên đời đều như họ, thì ai cũng sẽ hạnh phúc cả.”
Sau khi thư ký rời đi rất lâu, tôi vẫn chìm trong nỗi bàng hoàng, hỗn loạn và mịt mù không thoát ra .
Nếu Tạ Phùng Thời và Lâm Thư Ngữ thật sự chưa từng chia xa tám năm,
Vậy hai năm ở giữa, khi ở bên tôi… rốt cuộc là gì?
Anh lừa tôi để vui sao?
…
Vài chiếc siêu xe phóng túi bụi dừng lại dưới tòa nhà tập đoàn X.
Không hiểu sao, tôi lại vô thức nép mình vào một góc khuất gần đó.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Phùng Thời và Lâm Thư Ngữ ăn mặc có phần lôi thôi từ bên trong đi ra.
Một cậu công tử đập mạnh vào vai :
“Cậu thật là, chẳng biết ý gì hết!”
Một kẻ khác, bộ dạng trông đã thấy ăn chơi, cợt:
“Không sao, ai chẳng biết Tạ thiếu với chị dâu cảm keo sơn, dính nhau từng phút từng giây.”
Tạ Phùng Thời nhếch môi ngạo nghễ:
“Thật ra hồi đó ở căn hộ của Kiều Dĩ Liên, tôi và Thư Ngữ cũng từng…”
Lâm Thư Ngữ bộ nũng nịu liếc mắt:
“Mỗi lần nằm trên cái ghế sô pha cứng ngắc với cái giường ọp ẹp kia, lại dữ dội như thế, thắt lưng em suýt gãy luôn rồi!”
Chỉ có một người bỗng im lặng, bình tĩnh lên tiếng:
“A Tạ, cậu có biết mấy hôm trước Kiều Dĩ Liên đã hiến tủy cho em giả mà cậu chỉ tay bừa không?”
Tôi giật mình ngước , nhận ra đó chính là bác sĩ điều trị chính của kia – Giang Kỳ.
Tạ Phùng Thời thoáng khựng lại, rồi , vỗ vai Giang Kỳ:
“Thế mới tôi có sức hút, cá tôi vớt đại ngoài đường cũng nguyện vì tôi mà dốc lòng dốc sức.”
“Năm đó nếu không phải thấy tác phẩm của ta trong triển lãm, mà Thư Ngữ lại cấp bách cần danh tiếng, thì loại nhà quê nghèo kiết xác ấy tôi còn lâu mới để mắt đến.”
“Chỉ vì tôi cùng ta sống hai năm, đến giờ tôi vẫn thấy áy náy với Thư Ngữ…”
Lời còn chưa dứt, Giang Kỳ đã vung nắm đập thẳng vào mặt, khiến ta ngã lăn ra đất.
“Mẹ kiếp, cậu đúng là súc sinh!”
Nửa gọng kính từ vành tai trượt xuống, gương mặt nho nhã đỏ bừng vì tức giận.
“Cậu có biết Kiều Dĩ Liên bị trầm cảm nặng, gầy trơ xương, từ trên bàn mổ bước xuống còn quỳ rạp không đứng dậy nổi, mà vẫn uống thuốc dị ứng mỗi ngày để nuôi con mèo bị xe của Lâm Thư Ngữ tông què kia béo tốt hơn từng ngày không?”
“Cậu có biết ấy đem toàn bộ thiết kế quý giá trao cho Lâm Thư Ngữ, bản thân chỉ vẽ mấy bản rẻ mạt gia công ngoài, lấy tiền lo viện phí cho em giả của cậu không?”
“Cậu có biết mỗi năm ấy đều đến cái nấm mồ hoang mà cậu tiện tay chỉ định để thắp hương, còn bản thân thì sống không khác gì hồn dã quỷ không?”
“Cậu lừa thì lừa, sao không chịu kết thúc cho đàng hoàng! Nhất định phải dồn một tốt thành kẻ vì mà khổ sở đến chết, cậu mới thấy mình có bản lĩnh à?!”
Sắc mặt Tạ Phùng Thời lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó thoáng chút áy náy, cuối cùng hóa thành nụ chế nhạo lạnh lùng.
“Thế nào? Đau lòng rồi hả? Cậu thích ta à?”
“Vậy thì đi mà theo đuổi đi. Dù sao con đàn bà đó tôi cũng chưa từng ngủ, nếu mấy năm nay ta không ăn nằm bậy bạ thì chắc vẫn còn nguyên đấy.”
2
Cuối cùng Giang Kỳ cũng chẳng thêm gì.
Bạn thấy sao?