Anh chằm chằm đống đồ trong tay tôi, sắc mặt lập tức sa sầm:
“Cô muốn đem mèo cho người khác? Cô dựa vào cái gì mà dám đem con mèo mà tôi… họ tôi tặng đi?”
Tạ Phùng Thời dường như thực sự nổi giận, vươn tay định giật Cúc Bảo khỏi vòng tay tôi.
“Không nuôi đúng không? Vậy đưa tôi nuôi!”
Nghĩ đến chuyện vợ chưa cưới tương lai của chính là kẻ đã ra thương tật cho Cúc Bảo, tôi cố sức chống cự.
Trong lòng tôi, Cúc Bảo cũng gầm gừ cảnh cáo, vung móng vuốt trước, xuyên qua lớp vest đắt đỏ, để lại vết rạch sâu trên cánh tay .
Tạ Phùng Thời mang vẻ đau lòng:
“Cúc Bảo, mày không nhận ra tao nữa à? Tao là ba… họ hàng của ba mày đây.”
Đúng lúc này, một đôi bàn tay thon dài đưa tới, nhẹ nhàng đón lấy Cúc Bảo.
Không biết từ bao giờ, Giang Kỳ đã xuất hiện, thuần thục gãi cằm con mèo, rồi ngẩng đầu tôi:
“Muốn tìm chỗ gửi nuôi à? Đưa tôi đi, tôi với Cúc Bảo cũng khá thân rồi.”
Sắc mặt Tạ Phùng Thời u ám hẳn:
“Anh tới đây gì? Hai người thân nhau đến thế sao?”
Giang Kỳ không để ý tới , chỉ tôi hỏi:
“Ngày mai em có đến bệnh viện không? Lâm Lâm rất nhớ em.”
Lâm Lâm chính là em mà Tạ Phùng Thời giả nhận, cũng là người tôi đã hiến tủy.
Tôi ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu:
“Được.”
Tôi chắc chẳng bao lâu nữa sẽ rời thành phố này, quả thật nên đi từ biệt ấy một lần.
Tôi và Giang Kỳ lại trò chuyện vài câu.
Trong suốt thời gian đó, Tạ Phùng Thời mặt đen sì, đứng cạnh im lặng nghe.
Đợi Giang Kỳ đi rồi, mới giọng mỉa mai cất lời:
“Hắn chính là ‘mùa xuân thứ hai’ mà ?”
Tôi liếc một cái:
“Tùy nghĩ sao thì nghĩ.”
Sau khi dọn dẹp phòng khách, quay đầu lại vẫn thấy Tạ Phùng Thời còn đứng trước cửa.
“Chưa đi à? Vậy để tôi tiễn khách.”
Tôi xách một túi đồ đi đến trước mặt :
“Tiện đường giúp tôi vứt rác luôn, coi như thay họ chăm sóc tôi một lần.”
Túi nặng trĩu, toàn là thuốc Đông – Tây y mà mấy năm qua tôi uống để điều trị trầm cảm nặng.
Ánh mắt Tạ Phùng Thời lướt qua những lọ thuốc, thoáng khựng lại.
Nhưng ngay sau đó, lại khinh thường:
“Còn ở đây duy trì cái vỏ bọc ‘chung trầm uất’ của nữa à?”
“Nếu thật sự , sao lại quên rằng Tạ Phùng Thời là vì lấy cảm hứng thiết kế cho nên mới lên núi gặp nạn.”
Một cơn đau nhói quặn trong lồng ngực, là thói quen mang theo suốt ba năm trời tự trách không ngừng.
Tôi chưa từng quên, thậm chí từng khoảnh khắc chia tay cuối cùng cũng biến thành ác mộng giày vò tôi đến tận bây giờ.
Tôi còn mắc kẹt trong nỗi bế tắc sáng tạo, mỗi lần cầm bút đều nhớ tới , rồi sụp đổ trong tuyệt vọng.
Thế mà, kẻ thật sự phụ bạc cảm, giờ lại quay sang trách tôi giả vờ sâu nặng.
Thấy sắc mặt tôi chợt tái nhợt, cuối cùng Tạ Phùng Thời cũng không thêm gì.
Trong mắt thoáng hiện tia lo lắng, ngay giây tiếp theo, tôi đã phũ phàng đóng sập cửa lại!
“Nếu họ có hiện về trong mộng, nhớ bảo ta dưới đó tích thêm chút âm đức, đổi lấy phúc báo tài vận gửi cho tôi.”
“Vì ta, những năm này tôi thật sự sống quá khổ sở!”
Cánh cửa khép lại đúng lúc, điện thoại trên bàn run lên một cái.
Xấp bản thảo mà tôi chưa từng đưa cho Lâm Thư Ngữ, giờ đã trở thành tấm vé giúp tôi bước vào một xưởng thiết kế danh tiếng ở nước ngoài.
Đối phương muốn tôi nhanh chóng nhận việc.
4
Vé máy bay đặt ba ngày sau.
Tôi vốn định thu dọn hành lý.
Nhưng khi mở tủ ra, mới phát hiện ba năm nay tôi mua đồ hộp, thanh dinh dưỡng, đồ chơi cho Cúc Bảo.
Mua búp bê, sách vở, văn phòng phẩm cho Lâm Lâm.
Thậm chí vì sợ Lâm Thư Ngữ – cái “sinh viên nghèo” kia – bị bắt nạt ở chỗ , tôi còn mua cho ta quần áo, túi xách hàng hiệu.
Duy chỉ có chính mình là chưa từng mua lấy một thứ.
Căn nhà vẫn giữ nguyên kiểu dáng ngày trước tôi và Tạ Phùng Thời cùng nhau bày trí.
Những món đồ điện gia dụng nhỏ mua chung.
Những món trang trí nội thất cùng thiết kế.
Quần áo, đồ dùng sinh hoạt đôi.
Ảnh chụp hai người treo đầy khắp nơi, từng mảnh giấy ghi viết cho nhau…
Tất cả những thứ đó, tôi đều không cần nữa.
Ý thức đây là chuyến đi một chiều nhẹ nhõm, tôi như trút bỏ gánh nặng.
Ngủ một giấc ngon đầu tiên sau ba năm dài.
Ngày hôm sau đến thăm Lâm Lâm, bé mang vẻ áy náy, vừa khóc vừa thú nhận mình chưa từng biết đến “người trai” mà tôi .
Tôi chỉ nhẹ nhàng xoa đầu an ủi, với em rằng, dù có hay không có trai, tôi biết em cần giúp đỡ, tôi cũng sẽ không do dự.
Tôi ở cùng Lâm Lâm chơi dưới sân bệnh viện cho đến tận hoàng hôn.
Lúc đứng lên, mắt tôi bỗng tối sầm.
Trước khi hôn mê, tôi hoảng sợ vào chai nước khoáng bên cạnh – thứ đã bị tôi uống cạn.
Bạn thấy sao?