QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/ba-nam-hon-nhan-thua-mot-can-nha/chuong-1
Luật sư chỉ lắc đầu: “Rất khó chứng minh người nhà họ Cố là kẻ đứng sau. Tài khoản đăng bài đều mua, số điện thoại thì dùng sim rác.”
Tệ hơn nữa, phòng nhân sự của công ty gọi tôi lên chuyện.
“Tô Noãn, dạo này những chuyện trên mạng… ảnh hưởng xấu đến hình ảnh công ty.”
Trưởng phòng nhân sự ái ngại , “Hội đồng quản trị đề xuất nên nghỉ phép một thời gian…”
Tôi siết chặt tay: “Ý là muốn đuổi việc tôi sao?”
“Không phải đuổi việc, là nghỉ phép có lương.” Anh ta đưa tôi một tờ văn bản, “Chờ mọi chuyện lắng xuống, có thể quay lại .”
Tôi hiểu, đây chẳng khác nào sa thải trá hình.
Bước ra khỏi tòa nhà công ty, bầu trời u ám nặng nề. Tôi đứng ở ngã tư, đột nhiên thấy bản thân chẳng biết phải đi đâu.
Điện thoại rung lên, là một tin nhắn đa phương tiện từ số lạ.
Vừa mở ra, máu trong người tôi như đông cứng lại.
Đó là bức ảnh chụp sân nhà ở quê tôi. Bố mẹ tôi đang ngồi trong sân ăn cơm. Góc chụp rõ ràng là lén lút, kèm một dòng chữ phía dưới:
“Mày có thể trốn, bố mẹ mày trốn nổi không?”
Tôi lập tức gọi về nhà.
“Alo, Noãn à?” Giọng mẹ tôi vẫn dịu dàng như mọi khi.
Tôi cố gắng kìm nén run rẩy: “Mẹ, dạo này… có thấy quanh nhà có ai lạ mặt không?”
“À? Không có ai cả.” Mẹ tôi trả lời, rồi bỗng hạ thấp giọng, “Nhưng hôm qua có một người phụ nữ tự xưng là đồng nghiệp của con đến hỏi chuyện hồi nhỏ của con. Mẹ con không có ở nhà, ta mới đi.”
Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay: “Mẹ, mẹ với bố đừng ra khỏi nhà. Con sẽ về ngay lập tức đón hai người.”
Cúp điện thoại, tôi lập tức đặt vé tàu cao tốc chuyến sớm nhất về quê.
Trên tàu, tôi nhận cuộc gọi từ Cố Dương.
Hắn vừa mới ra khỏi trại tạm giam, giọng lộ rõ sự đắc ý: “Tô Noãn, nghe nghỉ việc rồi? Đáng tiếc thật đấy.”
Tôi lạnh giọng hỏi: “Cậu muốn gì?”
“Chẳng muốn gì cả.” Hắn khẩy, “Chỉ nhắc một câu: lệnh bảo vệ chỉ quản tôi, không quản mẹ tôi, càng không quản … những người khác.”
Tôi lập tức bật ghi âm: “Cố Dương, các người nghĩ pháp luật không gì nhà cậu sao?”
“Pháp luật?” Hắn bật , giọng đầy mỉa mai: “Cô có chứng cứ không? Mấy bài đăng đó là mẹ tôi đăng à? Người theo dõi bố mẹ là chúng tôi à? Cô đi kiện đi!”
Tôi không thêm, lập tức cúp máy và gửi bản ghi âm cho luật sư.
Luật sư nhanh chóng phản hồi: “Đây là đe dọa trắng trợn! Cộng thêm vi phạm lệnh bảo vệ trước đó, đủ cơ sở để xử lý hình sự cả gia đình họ!”
Chín giờ tối, tôi về đến quê.
Vừa đẩy cổng vào sân, chân tôi như nhũn ra suýt quỵ xuống — bố mẹ tôi đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, bình an vô sự.
“Noãn? Sao con về đột ngột thế?” Bố tôi kinh ngạc đứng dậy.
Tôi lao tới ôm chặt hai người, nước mắt không kìm trào ra.
“Sao con?” Mẹ vuốt tóc tôi, lo lắng hỏi.
Tôi lau nước mắt, kể tỉ mỉ toàn bộ mọi chuyện xảy ra dạo gần đây.
Bố tôi nghe xong, im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ một câu: “Ngày mai bố mẹ sẽ dọn sang nhà dì con ở tỉnh bên. Con cứ về thành phố lo việc của mình, đừng bận tâm cho chúng ta.”
Sáng hôm sau, tôi mang theo toàn bộ bằng chứng đã thu thập , đến thẳng đồn công an.
Cảnh sát xem xong hồ sơ, vẻ mặt nghiêm trọng: “Việc này đã cấu thành tội rối trật tự, đe dọa, khủng bố tinh thần và xâm phạm thông tin cá nhân. Chúng tôi sẽ lập án điều tra ngay.”
Bước ra khỏi đồn công an, ánh nắng chói gắt khiến tôi nheo mắt lại.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, là một số hoàn toàn xa lạ. Tôi do dự một chút rồi bắt máy:
“Alo, có phải Tô Noãn không?”
“Tôi đây. Ai ?”
“Tôi là họ của Cố Minh, tên là Cố Chí Viễn. Có thể gặp chuyện một lúc không?”
Chúng tôi hẹn nhau ở một quán trà gần đồn công an — tôi cố ý chọn chỗ có camera giám sát.
Cố Chí Viễn tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, mặc vest chỉnh tề, vẻ ngoài giống một doanh nhân đàng hoàng.
“Tôi biết bây giờ cảnh giác, yên tâm, tôi không phải tới để xin xỏ giúp họ.” Anh ta đẩy tấm danh thiếp sang phía tôi, trên đó in chức vụ Phó Tổng giám đốc một công ty xây dựng lớn.
Tôi thẳng vào mắt ta: “Vậy tới để gì?”
“Để xin lỗi, và để dừng mọi việc lại.” Anh ta thở dài, “Dì tôi và gia đình bà ấy quá đáng quá rồi. Nhưng tiếp tục căng thẳng thế này, chẳng ai lợi.”
Tôi nhạt: “Thế nên?”
“Tôi muốn trung gian.” Anh ta lấy từ cặp ra một tập hồ sơ, “Đây là thỏa thuận hòa giải, có chữ ký của Cố Minh.
Chỉ cần rút đơn, họ cam đoan từ nay sẽ không quấy rầy và gia đình nữa.”
Tôi thậm chí không thèm : “Không thể nào. Họ phạm pháp, đâu phải tôi rút đơn là xong.”
“Tôi hiểu.” Anh ta gật đầu, “Nhưng nếu chịu viết giấy bãi nại, ít nhất họ sẽ giảm nhẹ hình .”
Tôi im lặng hồi lâu, rồi hỏi: “Cho tôi một lý do.”
“Hai lý do.” Anh ta giơ hai ngón tay, “Một, tôi sẽ đảm bảo họ biến mất khỏi cuộc sống của mãi mãi. Hai…”
Anh ta đẩy qua một tấm séc, con số trên đó khiến đồng tử tôi co lại — năm trăm nghìn tệ.
“Đây là tiền bồi thường.” Anh ta hạ giọng, “Tôi biết tiền không thể bù đắp hết, ít nhất có thể cùng bố mẹ chuyển sang thành phố khác bắt đầu lại.”
Bạn thấy sao?