“Chính thất thật sự mới là người thê thảm, chẳng ai quan tâm đến ấy hết. Trần Vận và Chu Hành Giản đúng là đôi cẩu nam nữ, thề luôn, tôi mà còn mua sản phẩm công ty họ nữa thì cho tôi ăn cứt.”
Sắc mặt Trần Vận trắng bệch, hoảng loạn quay đầu lại .
Sau lưng, máy chiếu đang trình chiếu đoạn video,cảnh ta trong văn phòng vào một ngày nào đó.
Trên mặt là nụ dữ tợn.
Cô ta rút tấm ảnh chụp chung của tôi và Chu Hành Giản từ trong ngăn kéo ra,
dùng bút đỏ vạch một dấu “X” to đùng lên mặt tôi.
“Con tiện nhân như mày, sao có cửa đấu lại tao.”
Khuôn mặt ta lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Hoảng loạn lao tới giật lấy điều khiển từ xa, bấm loạn lên.
Nhưng phát hiện tất cả đều vô ích,chỉ có thể điên cuồng giận dữ đập vỡ điều khiển.
Livestream không thể tắt , ta phải gánh chịu cơn thịnh nộ từ cộng đồng mạng.
Ở đầu bên kia,gương mặt của Chu Hành Giản trong màn hình theo dõi cũng khó coi đến cực điểm.
Người đàn ông từng có tư thế ngồi luôn thẳng tắp như cây tùng,lúc này lại chìm sâu trong ghế sofa.
Có vẻ như ta đã hạ quyết tâm bước vào văn phòng của Trần Vận.
Khi thấy xấp tài liệu dày đặc về tôi trong ngăn kéo của ta, ta như phát điên, điên cuồng moi từng tờ giấy ra,xé rách, vò nát trong cơn phẫn nộ gần như mất kiểm soát.
Trong đáy mắt là sự giận dữ tột cùng khi bị lừa dối.
8
Từ ngày hôm đó,tôi chưa từng gặp lại Trần Vận.
Cũng không nghe thêm bất kỳ tin tức nào liên quan đến ta.
Chu Hành Giản ngày nào cũng tìm đến tôi không biết mệt mỏi, đều bị tôi từ chối không chút do dự.
Cho đến hôm nay,camera ngoài cổng cho thấy ta đang quỳ dưới đất.
Còn mấy câu khiến người nghe rùng mình vì buồn nôn.
“Lâm Nguyệt, chuyện trước đây là sai với em, chúng ta bắt đầu lại không?”
“Anh đã dạy dỗ Trần Vận rồi, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em em phiền nữa.”
“Con của chúng ta, đã lập bàn thờ trong chùa để hương khói, mỗi ngày đều đọc kinh cầu phúc cho con.”
“Em quay về đi, chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé? Anh thật sự biết lỗi rồi.”
Tôi thấy ta mấy câu đó trước cửa nhà tôi thật mất mặt.
Ngay khoảnh khắc mở cửa thấy ta,tôi có chút ngỡ ngàng như cách biệt cả đời người.
Dù sao thì từ lần gặp ta ở công ty hôm đó,tôi chỉ toàn thấy qua màn hình,còn thì hoàn toàn chưa từng thấy mặt tôi.
Chu Hành Giản giờ đây không còn dáng vẻ điềm tĩnh cao quý như trước nữa.
Tóc đã dài ra nhiều, không cắt tỉa gọn gàng,râu ria lởm chởm bao quanh miệng.
Thì ra cái gọi là “sạch sẽ” và “nguyên tắc”,vẫn có thể vì hết người này đến người khác mà bỏ.
Thấy tôi mở cửa, ta lập tức gượng ra một nụ .
Một nụ mà suốt ba năm hôn nhân tôi chưa từng thấy.
“Anh biết mấy hôm đó em ở bệnh viện, hôm đó hắt nước vào người em là sai, giờ em hắt lại cũng , chịu bị ngâm nước ba ngày ba đêm cũng không sao.”
“Của hồi môn và quần áo của em đã mang về hết rồi, đích thân giặt sạch, đảm bảo không còn vương mùi gì không nên có.”
“Ghế phụ xe cũng điều chỉnh lại rồi, đúng góc mà em thấy thoải mái nhất, nước hoa đã vứt hết. Nếu em vẫn thấy khó chịu, chúng ta đổi xe cũng .”
Tôi khoanh tay, nhận lấy bộ đồ và đôi bông tai đưa.
Một chiếc móc nhọn của bông tai cào rách da tay ,máu chảy ra, không hề nhíu mày.
Thấy tôi nhận, ta lại nở nụ .
Chỉ là giây tiếp theo,bộ đồ bị tôi ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Chỉ giữ lại đôi bông tai.
Tôi chẳng buồn dài dòng:“Chúng ta đã ly hôn rồi, ơn tự trọng.”
Nghe thấy hai chữ “ly hôn”, thân người ta khựng lại một chút, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản.
Anh ta né tránh không trả lời,cúi đầu đôi dép nam đặt ở cửa ra vào.
“Tiểu Nguyệt… em vẫn chuẩn bị dép cho , chứng tỏ trong lòng em vẫn còn có .”
Anh ta gọi tên tôi,nghe gượng gạo đến mức xa lạ.
Cứ như một đứa trẻ mới học , lưỡi cứng lại, phát âm còn vấp váp.
Tôi xoa xoa cánh tay, trấn an nổi da gà.
“Đừng gọi tôi như .”
“Còn nữa…”
“Ai đôi dép đó là của , Chu tổng lăn lộn bao năm trong thương trường cũng nhờ vào cái mặt dày này sao?”
Tôi nuốt những lời chưa kịp vào trong,ngơ ngác người đàn ông bước ra từ phòng ngủ —Thanh mai trúc mã của tôi, Kiều Nam.
Buổi livestream hôm đó tại nhà Chu Hành Giản lan truyền khắp nơi,biết cuộc hôn nhân giữa tôi và ta tan vỡ,
Kiều Nam lập tức đặt chuyến bay sớm nhất từ Mỹ về trong đêm.
Thổ lộ cảm với tôi.
Lúc đó tôi mới biết, ấy đã âm thầm tôi suốt tám năm.
Lúc này Kiều Nam chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng ngủ,thân hình nam tính ẩn hiện theo từng bước chân.
Ánh mắt tôi cứ vô thức bám theo dáng người ấy,mặc dù mới vài phút trước.
Chu Hành Giản như bị sét đánh, trừng mắt tôi và Kiều Nam đầy kinh ngạc, không thể tin nổi.
“Em…”
Kiều Nam cố giơ tay lên, tay áo trượt xuống, để lộ vết hôn mờ ám.
Chu Hành Giản đỏ hoe mắt, xoay đầu tôi lại bắt tôi chỉ ta.
Anh ta túm lấy vai tôi, điên cuồng lay.
“Hai người… đã chuyện đó rồi sao?”
“Sao em có thể thế? Em là của mà! Trước đây trong mắt em chỉ có một mình , sao bây giờ lại người đàn ông khác!”
Kiều Nam thẳng một cú vào mặt Chu Hành Giản,mấy chiếc răng văng ra.
“Xin lỗi chồng cũ, tôi và Tiểu Nguyệt đã kết hôn rồi, mong đừng mấy lời dễ hiểu lầm như thế nữa.”
“Anh cũng là ‘trước đây’ — không biết trân trọng, tự nhiên sẽ có người khác biết. Ví dụ như tôi.”
“Nói cho cùng tôi còn phải cảm ơn , mắt mù không phân biệt trân châu với đá vụn, mới để tôi cưới người phụ nữ tôi nhất.”
Chu Hành Giản như mất hết sức lực,bị chúng tôi đóng cửa lại, đứng chôn chân bên ngoài.
Sau ngày hôm đó, ta không còn đến phiền tôi nữa.
Tôi cũng cùng mẹ,và Kiều Nam lên chuyến bay đến phương Bắc.
Kiều Nam vốn định phát triển sự nghiệp ở Mỹ, lại sẵn lòng ở lại trong nước.
“Anh vốn đã có kế hoạch này rồi, không hoàn toàn vì em đâu, đừng tự luyến quá đấy.”
Tôi hừ nhẹ một tiếng, lấy tay cào nhẹ lên sống mũi ấy một cái.
Ánh hoàng hôn rải xuống, phủ lên cả hai chúng tôi.
Một ngày khép lại.
Một ngày mới lại sắp bắt đầu.
Bạn thấy sao?