QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/ba-thang-cuoi-ben-nhau/chuong-1
Tôi chỉ có thể chọn cách kẻ ác, dùng việc tổn thương để bảo vệ .
“Cút đi!”
“Tôi chỉ chơi với thôi!”
“Tôi đâu có điên mà lấy một thằng nghèo hèn?”
Tạ Tín khóc.
Trái tim tôi cũng rỉ máu.
Nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ tàn nhẫn:
“Tôi chưa quên cảnh ăn trộm bánh bao trong căn tin, nhục nhã y như một con chó hoang.”
“Tôi chọn giỡn , chỉ vì nghe rất khó theo đuổi, từng sẽ không trong thời đại học.”
“Nên tôi muốn thử xem sức hút của mình thế nào, và sự thật chứng minh dễ theo đuổi thật.”
“Trò chơi kết thúc, bị loại!”
“Người tôi thật sự là Tiêu Trạch, có thể hỏi về gia thế của ấy, ngay cả giày dép của ấy, cũng không xứng chạm vào.”
“Tôi sẽ chặn , nếu còn chút tự tôn thì đừng dây dưa với tôi nữa!”
Tạ Tín mang theo nỗi hận sâu nặng với tôi mà ra nước ngoài.
Còn tôi thì gả cho Tiêu Trạch.
Đêm tân hôn, vẫn luôn thích tôi.
Tôi tôi không thích .
Tôi chỉ không thể chống lại gia đình.
Tiêu Trạch , không bận tâm, có thể kiên nhẫn chờ tôi quay đầu.
Nói xong, ôm gối sang phòng khách.
Khi ấy tôi rất áy náy với Tiêu Trạch.
Dù tôi không biết âm mưu thôn tính nhà họ Tiêu của cha mình, vẫn cảm thấy sự lạnh nhạt của mình khiến chịu thiệt thòi.
Anh xứng đáng cưới một người thật sự .
Kế hoạch của ba tôi bắt đầu, ông ta dựng lên một dự án giả trăm tỷ, lừa Tiêu Trạch rót vốn.
5
Chỉ cần Tiêu Trạch mắc câu, nhà họ Tiêu sẽ vĩnh viễn không gượng dậy nổi.
Nhưng ba tôi lại quá coi trọng trí tuệ của chính mình.
Ông ta nghĩ chỉ mình thông minh, còn thiên hạ toàn kẻ ngốc.
Ông ta cũng quá coi trọng sức hút của tôi.
Cho rằng Tiêu Trạch một lòng si mê, tuyệt đối sẽ không đề phòng.
Thực tế thì Tiêu Trạch luôn giả heo ăn thịt hổ.
Anh ta lấy gậy ông đập lưng ông.
Thợ săn thật sự cao minh, luôn xuất hiện dưới bộ dạng con mồi.
Ba tôi tính kế thôn tính nhà họ Tiêu, còn Tiêu Trạch cũng ngấm ngầm lên kế hoạch đánh sập nhà họ Kiều.
Kết quả cuối cùng, nhà họ Kiều sản.
Ba tôi không chịu nổi cú sốc, từ tầng 33 của tòa cao ốc lao thẳng xuống.
Cây đổ khỉ tan, nhà họ Kiều chỉ sau một đêm liền sụp đổ.
Mẹ tôi thì vội vã ôm tiền riêng, cùng gã trai trẻ quen trong tiệm đẹp trốn chạy ra nước ngoài.
Bà ta chẳng hề nghĩ đến việc mang tôi đi theo.
Thế là tôi trở thành kẻ bẽ bàng nhất thế gian.
Không ai thương tôi, chỉ có kẻ hả hê.
Ai cũng tôi “mồi nhử” quá ngu xuẩn, định lừa nhà họ Tiêu, kết quả tự rước họa vào thân.
Nhưng mãi tới lúc này, tôi mới biết sự thật.
Mới hiểu rằng bất kể là người cha sinh học hay người chồng trên pháp luật của tôi, hai người lẽ ra gần gũi nhất, thì thực chất đều đang lợi dụng tôi.
Xem tôi như một quân cờ.
Ván cờ kết thúc, quân cờ trở thành quân bỏ đi.
Dù Tiêu Trạch trước mặt tôi vẫn dịu dàng, vẫn giữ phong độ quý ông.
Dù không đòi ly hôn, cũng không cho phép người nhà họ Tiêu sỉ nhục, công kích tôi.
Nhưng tôi nào còn mặt mũi mà tiếp tục bám víu ở đó?
Huống chi ban đầu tôi lấy vốn đã là bất đắc dĩ.
Vậy nên tôi đề nghị ly hôn.
Tiêu Trạch vẫn giữ phong thái lịch thiệp.
“Kiều Trăn, thật sự rất thích em.”
Anh dịu dàng.
“Em có thể đừng đi không?”
Tôi chỉ cúi sâu một cái.
“Xin lỗi, đã phiền .”
Tôi không lấy bất kỳ thứ gì, chủ ra đi tay trắng.
Tôi không hề oán hận , thậm chí còn cảm thấy mình mắc nợ .
Dù khiến nhà họ Kiều sản, ba mẹ tôi người thì tự sát, người thì bỏ trốn.
Nhưng đó chính là luật chơi trên thương trường.
Một cuộc chiến không khói súng.
Không đủ sức thì đừng tham gia.
Huống hồ, vốn dĩ là ba tôi ác trước.
Ai giở trò trước thì đáng khinh.
Kết cục ông ta nhận lấy, hoàn toàn là tự tự chịu, ác giả ác báo, chẳng thể trách ai.
Tôi dùng số tiền ít ỏi mua căn hộ nhỏ này.
Tôi tìm một công việc, muốn sống một cuộc đời bình thường.
Lúc ấy Tạ Tín đã du học về, bừng bừng khí thế khởi nghiệp.
Anh rất thành công, quỹ đầu tư mạo hiểm ý, chỉ vài năm đã niêm yết công ty.
Tài sản cá nhân vượt quá một tỷ.
Nhưng tất cả chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ tìm lại .
Đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.
Một con ngựa quý như , sao có thể quay đầu ăn lại cỏ cũ là tôi.
Bạn thấy sao?