Vì nghén đến mức ngất xỉu nên tôi phải vào viện, không ngờ bác sĩ điều trị chính lại là trai cũ của tôi.
Anh ta lạnh:
“Ốm nghén dữ dội thường là do ‘chất lượng bên nam’ có vấn đề, bao người không chọn lại đi chọn một thằng yếu đuối.”
Tôi âm thầm làu bàu trong lòng: “Anh đúng đấy, đồ yếu sinh lý chết tiệt!”
Lời vừa dứt, ánh mắt ta tôi đột nhiên trở nên kỳ lạ: “Em ai yếu đuối?”
Tôi: ……
Không phải chứ, nghe cả lời trong lòng tôi?!
1
Ba giờ sáng.
Vừa gửi phương án chỉnh sửa cho bên A xong thì dạ dày tôi bắt đầu trào ngược dữ dội.
Lần thứ năm ôm bồn cầu nôn đến mức toàn thân co giật, tôi rốt cuộc cũng nhận ra lần nghén này không ổn.
Tiếng ù tai càng lúc càng to, tôi vội lấy điện thoại gọi cho liên lạc khẩn cấp.
“Tây Tây, tôi…”
Còn chưa kịp vào trọng tâm, một luồng dịch chua từ cổ họng lại trào ra.
Trước khi ngất đi, thứ cuối cùng tôi nghe là tiếng thét chói tai không dứt của Chu Tây Tây.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên cáng.
Gương mặt của Chu Tây Tây đột nhiên xuất hiện trước mắt, ấy khóc hu hu:
“Tổ tông ơi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu muốn hù chết tôi à!”
Tôi muốn cổ họng đau rát như lửa đốt.
Xe cấp cứu rẽ gấp một cái, dạ dày tôi lại quặn lên.
Y tá phản ứng nhanh nhét cho tôi túi nôn, tôi cầm lấy là nôn thốc.
“Chứng nghén nghiêm trọng, đã mất nước rồi. Liên hệ cấp cứu, chuẩn bị truyền dịch.”
Nghe lời y tá , tay tôi run lên.
Nhìn đồng phục của họ, đây là bệnh viện Nhất Thành.
Mà người nào đó lại bác sĩ ở bệnh viện này, tôi trước nay toàn cố ý đi vòng sang Nhị viện xa hơn chỉ để tránh mặt ta.
Lần này… chẳng lẽ đen đủi đụng trúng thật sao?
Tôi vô thức đặt tay lên bụng, lòng trào lên một trận hối hận.
Biết hôm đó hai tháng trước tôi đã không uống nhiều rượu như thế. Giờ khổ rồi.
Xe vừa dừng, tôi lại nôn thêm hai lượt.
Chu Tây Tây nửa dìu nửa bế tôi xuống xe, ánh đèn chói lóa của phòng cấp cứu khiến tôi nheo mắt khó chịu.
Y tá đẩy xe lăn tới, tôi mềm nhũn ngồi xuống như một chiếc bánh ngâm nước bị nhũn ra.
Mơ màng, tôi nghe y tá với đồng nghiệp:
“Đã báo cho bác sĩ Trần chưa?”
Họ Trần này như một cây kim đâm vào đầu tôi, khiến não tôi đột nhiên tỉnh táo.
Không thể xui chứ…
Không không không, họ Trần phổ biến mà.
Nhưng hình như lần tiệc rượu trước, có người giới thiệu ta là bác sĩ sản khoa bệnh viện Nhất Thành…
Tôi rùng mình, rút tay kéo vạt áo y tá, vừa định hỏi…
Một đôi tay thon dài cầm lấy hồ sơ bệnh, lật xem rất nhanh.
Đôi tay ấy xương khớp rõ ràng, móng tay cắt tỉa gọn gàng.
Chính đôi tay này, đêm đó hai tháng trước đã xé rách chiếc váy dạ hội tôi !
Khiến tôi phải bồi thường một đống tiền, đã còn để lại hậu quả đến giờ.
Tôi ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của Trần Nghiễn Chu.
Ánh mắt sau cặp kính gọng vàng vẫn lạnh lùng như băng, cả người ta tỏa ra khí chất “đừng tới gần”.
Anh ta cứ như không quen biết tôi, bình thản gọi tên tôi:
“Tô Kỳ?”
2
Tim tôi bỗng ngừng đập một nhịp, theo phản xạ cúi gằm đầu xuống.
Thật sự… xấu hổ muốn chết!
Vừa phải việc thâu đêm chỉnh phương án, lại còn vì nghén mà bị đưa vào viện.
Mà oái oăm nhất — bác sĩ điều trị lại chính là trai cũ từng qua đêm với tôi hai tháng trước!
Tôi sao mà xui đến thế này!
Không biết có phải do hormone thai kỳ ảnh hưởng không, tôi đột nhiên thấy cực kỳ tủi thân, mũi cay xè, nước mắt lăn dài lúc nào không hay.
Y tá thấy tôi khóc, tưởng tôi lo lắng sợ hãi, liền dịu dàng an ủi:
“Đừng lo, trạng này rất thường gặp, bác sĩ Trần là người từng du học nước ngoài, cực kỳ xuất sắc, ấy chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho và em bé.”
Tôi dĩ nhiên biết ta xuất sắc, thời còn đại học ta đã là học thần khiến người người ngưỡng mộ.
Không chỉ học giỏi, mà những mặt khác… cũng hoàn hảo đến vô lý.
Trần Nghiễn Chu không gì, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa tôi và hồ sơ bệnh án.
“Chứng nghén nghiêm trọng?”
Tôi xấu hổ gật đầu, cổ họng khô rát không thốt nổi lời.
Dạ dày lại co thắt, tôi vội cúi gập người, nôn khan vào túi nôn, mồ hôi lạnh túa ướt cả lưng.
“Lập đường truyền tĩnh mạch, truyền dịch ngay.”
“Lấy mẫu máu xét nghiệm ceton và điện giải.”
Khi Trần Nghiễn Chu đặt tay lên cổ tay tôi đo mạch, tôi không kiềm mà run lên một cái.
Anh ta nhíu mày, giọng nghiêm lạnh:
“Đừng cử .”
Hơi thở ta gần trong gang tấc, mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt.
Tôi cứng đờ người, tim thì đập thình thịch như nai chạy loạn.
Lần tiếp thân mật hai tháng trước còn có thể đổ thừa do men rượu, bây giờ thì…
May mà Trần Nghiễn Chu nhanh chóng rút tay về, nhận lấy tờ kết quả xét nghiệm vừa đưa tới.
“Thai 9 tuần, ceton dương tính ba cộng, rối loạn điện giải.”
Anh ta khẽ hừ lạnh, giọng sắc như dao mổ:
“Ốm nghén nặng thế này, mà người đàn ông của không đi cùng?”
Tôi cắn chặt môi dưới, không dám trả lời.
Bất ngờ, ta bật khẽ, đủ lớn để các y tá quanh đó nghe thấy:
“Nghén nặng thường là do tinh trùng bên nam kém chất lượng.”
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh sau gọng kính như dao rạch thẳng vào người tôi, giọng xen lẫn tức giận:
“Bao người không chọn, lại đi chọn một thằng yếu đuối.”
Cảm giác buồn nôn lại trào lên cổ, vừa nghe lời Trần Nghiễn Chu, tôi càng thấy tủi thân vô cùng.
Nhưng tôi không , chỉ dám rủa thầm trong lòng:
“Ờ đúng rồi đấy! Anh quá chuẩn luôn! Đồ yếu sinh lý chết tiệt!”
Trần Nghiễn Chu bỗng ngẩng đầu, ánh mắt tôi trở nên kỳ lạ:
“Em ai yếu đuối?”
Cả phòng cấp cứu đột nhiên im phăng phắc, y tá đều quay lại tôi chằm chằm.
Tôi hoảng sợ trợn mắt ——
Không phải chứ! Tôi đâu có ra miệng! Tôi rõ ràng chỉ chửi thầm trong lòng mà!
Tôi lỡ miệng rồi? Tôi thực sự lỡ miệng rồi sao?!
3
Một y tá kịp thời tan bầu không khí ngượng ngập, cầm túi truyền dịch đi tới.
“Đã lập xong đường truyền tĩnh mạch rồi.”
Trần Nghiễn Chu nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, chuyên nghiệp của một bác sĩ.
“Lưu viện theo dõi bốn tiếng, truyền dịch xong thì xét nghiệm lại ceton trong máu.”
“Nếu vẫn dương tính, cân nhắc nhập viện.”
Nhập viện?!
Tôi muốn khóc không ra nước mắt.
Nếu phải nằm viện thì chẳng phải ngày nào cũng phải đối mặt với Trần Nghiễn Chu đến kiểm tra?!
Không! Không ! Có xin đổi bác sĩ không?!
Ngay khi tôi đang định quay đầu bỏ đi, Trần Nghiễn Chu bất ngờ dừng bước, lại quay trở về cạnh tôi.
Anh ta cúi sát bên tai tôi, giọng thì thầm như ác ma dụ dỗ:
“Bệnh viện không phải nhà hàng, không chọn món. Huống hồ——”
Khóe môi ta khẽ nhếch lên, là nụ lạnh lẽo không chút ấm áp.
“Cô Tô là trường hợp nguy cơ cao với chứng nghén nghiêm trọng, với tư cách bác sĩ điều trị chính, tôi có trách nhiệm đích thân theo dõi.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “đích thân”, khiến tôi lờ mờ cảm giác như ta đang cố tuyên bố chủ quyền.
“Ngủ cho ngon đi, lát nữa chúng ta sẽ… chuyện tử tế.”
Trần Nghiễn Chu khựng lại, ngẩng mắt tôi.
“Đừng có mơ thoát khỏi đây.”
Tôi: !!!!!!
Anh ta thật sự nghe thấy rồi!
Tôi chắc chắn lúc nãy tôi tuyệt đối không mở miệng!
Trời ơi, tại sao ta nghe lời trong lòng tôi?!
Nếu thế thì chẳng phải ta đã biết đứa trẻ là…
Cái gọi là “ chuyện tử tế” kia, chẳng lẽ ta định ép tôi thai?!
Nhưng đứa bé là do tôi quyết định sinh, sau này cũng là tôi nuôi, dù tinh trùng là của ta, hiện tại tôi và ta hoàn toàn không còn quan hệ gì.
Anh ta không có quyền xen vào quyết định của tôi!
Nghĩ tới đây, đầu óc tôi chỉ còn lại một ý niệm:
Chạy thôi!
Truyền dịch vừa xong, tôi vừa lăn vừa bò đứng dậy, kéo Chu Tây Tây từ ngoài phòng cấp cứu, không ngoái đầu lại mà cắm đầu chạy khỏi bệnh viện.
Vừa lên xe, Chu Tây Tây đã lo lắng lau mồ hôi trán cho tôi:
“Có chuyện gì ? Nhìn cậu như thế này… ủa chao! Trần Nghiễn Chu cũng ở bệnh viện này, chẳng lẽ cậu——”
Tôi muốn khóc mà không khóc nổi, gật đầu như gà mổ thóc, kể hết mọi chuyện vừa xảy ra trong phòng cấp cứu cho ấy nghe.
“Tây Tây… cậu xem… ta thật sự có thể nghe lời trong lòng mình sao…”
Chu Tây Tây lập tức phì thành tiếng:
“Cậu nghén đến lú luôn rồi à? Anh ta mà có đọc tâm thuật chắc?! Nhưng mà cũng chỉ có cậu mới dám mắng Trần Nghiễn Chu là đồ yếu đuối! Cậu biết không, giờ ta là bác sĩ ‘ngôi sao’ của khoa sản bệnh viện Nhất Thành đấy! Biết bao thai phụ tranh giành nát đầu chỉ để đặt lịch khám với ta…”{Đọc full tại page Vân hạ tương tư}
Đôi mắt Chu Tây Tây sáng rực, vẻ mặt hả hê không giấu giếm:
“Chậc chậc chậc, nam thần lạnh lùng thời đại học, cuối cùng lại bị cậu thuần phục thành trai 24 hiếu luôn rồi ha… Ấy ấy khoan đã, đừng chuyện đọc tâm gì nữa… Thai 9 tuần hả? Tức là cái đêm hai tháng trước… cậu với ta… Anh ta không phải đã đoán ra rồi chứ?!”
Tôi mệt mỏi lắc đầu.
Biết hay không… cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Thành phố này lớn như , nếu tôi cố ý tránh thì cũng không dễ gì đụng phải.
Chu Tây Tây thở dài, giọng đầy khuyên nhủ:
“Hay là cậu cứ thật với ta đi? Cậu bị nghén hành đến gầy rộc cả người rồi, nếu có ta – một chuyên gia lại còn là cha đứa bé – giúp đỡ, cậu cũng đỡ vất vả hơn nhiều.”
Bạn thấy sao?