Bác Sĩ Đọc Tâm [...] – Chương 4

Về đến nhà, tôi trằn trọc mãi.
Tin nhắn gõ rồi xóa, xóa rồi gõ.
Cuối cùng, tôi chỉ gửi đi hai chữ:
【Xin lỗi】
Là lời xin lỗi vì lần thử thách hôm nay.
Cũng là lời xin lỗi…
Vì sự lừa dối năm năm trước.
Tôi không yên lòng, cứ chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Nhưng mãi đến khi cơn buồn ngủ ập tới, tôi vẫn không nhận tin nhắn hồi âm nào.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, điện thoại vẫn y nguyên như đêm qua, tôi uất ức òa khóc.
Đúng là tôi đa cảm quá rồi, rõ ràng không định khóc mà.
Chắc chắn là… hormone thai kỳ đang giở trò!
Phản ứng của Trần Nghiễn Chu như mới là bình thường.
Anh ấy hận tôi đến mức từng nguyền rủa tôi chết đi, khoảng thời gian này quan tâm cũng chỉ vì trách nhiệm của một bác sĩ với bệnh nhân mà thôi.
Tôi không nên ảo tưởng.
Tôi lau nước mắt, ép bản thân phải bận rộn.
Quả nhiên, cách này có hiệu quả – tôi không còn thời gian để nghĩ ngợi lung tung nữa.
Thậm chí đến mức quên luôn cả lịch tái khám.
Và kỳ lạ là, người từng không ngừng nhắc nhở tôi tái khám như Trần Nghiễn Chu… lại không hề gọi điện chất vấn.
Tôi do dự rất lâu, vừa bấm gọi thì lại vội vàng ngắt máy.
Thôi , vẫn là đến Nhị viện tái khám cho lành.
Tối hôm trước ngày tái khám, tôi đang ngủ mơ mơ màng màng thì…
Bắp chân trái đột nhiên đau buốt như bị xé toạc, cơ bắp cứng đờ như đá.
Tôi đau đến mức lăn lộn, trong bóng tối mò mẫm tìm điện thoại.
Nhìn vào danh bạ, tôi sững lại một giây, rồi như bị ma xui quỷ khiến, gọi đến số đầu tiên trên danh sách.
Điện thoại bắt máy gần như ngay lập tức, giọng Trần Nghiễn Chu khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ:
Tôi đau đến mức không nên lời, khóc ngắt quãng:
“Đau… Trần Nghiễn Chu… đau quá… chân… bị chuột rút…”
Anh ấy lập tức tỉnh táo hẳn, giọng dứt khoát vang lên:
“Chân nào? Thử gập mũi chân lại! Đừng cố kéo! Chờ tôi!”
Điện thoại không hề cúp, trong máy vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo, tiếng chìa khóa va chạm, cùng hơi thở dồn dập của ấy.
Chưa tới mười phút, chuông cửa vang lên dồn dập như báo .
Tôi cắn răng chịu đau, nhảy lò cò ra mở cửa.
Chỉ thấy Trần Nghiễn Chu đứng trước cửa, mắt đỏ hoe, tóc rối bù, ngực phập phồng vì thở gấp.
Anh ấy không một lời, cúi người bế tôi lên ngang người.
Nhưng khi khoảng cách gần lại, tôi chợt nghe thấy tiếng nghẹn ngào không kịp giấu của .
Và còn… vệt nước mắt chưa khô nơi gò má.
Trần Nghiễn Chu… đã khóc.
11
Trần Nghiễn Chu nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, đầu ngón tay dùng lực vừa phải day ấn chính xác vào vùng cơ đang co rút.
Hơi thở ấm áp phả lên bắp chân, tôi cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống, tim đập như trống trận.
Cơn đau dần dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác rung khó diễn tả thành lời.
Nhất là khi thấy đôi mắt còn đỏ hoe của , tôi… bỗng dưng có chút muốn bắt nạt ta.
Nhưng ngay giây sau, Trần Nghiễn Chu giúp tôi đắp chăn lại, giọng trở về lạnh nhạt, vô cảm như bác sĩ bình thường:
“Đã uống canxi đúng giờ chưa? Tối nhớ tập giãn cơ trước khi ngủ. Lần trước tái khám em không đến, mai nhớ bù lại.”
“Còn nữa…”
“Cài số điện thoại của tôi thành liên hệ khẩn cấp. Lần sau… sẽ nhanh hơn.”
Anh đi đến cửa phòng ngủ, chợt dừng lại, lưng quay về phía tôi, do dự hồi lâu mới khẽ :
“Không trả lời tin nhắn… không phải vì tôi giận.”
“Tôi chỉ không biết phải hồi âm thế nào… Dù sao… người cần lời xin lỗi… lẽ ra là tôi.”
Tôi ngẩn người, nước mắt tự nhiên trào ra.
Khoan đã, ta có ý gì?
Nửa đêm nửa hôm khóc lóc, mấy lời này với tôi, là kiểu trả thù mới à?
Được rồi, nếu thì thành công thật rồi!
Tôi trằn trọc không ngủ nổi, đầu óc toàn là hình ảnh Trần Nghiễn Chu, và những lời .
Đến tận sáng, tôi nhận tin nhắn của :
【Đã đặt lịch cho em rồi, 10h sáng, đừng trốn.】
Trong đầu tôi lại hiện lên cảnh đôi mắt đỏ hoe đêm qua của .
Thật sự không còn mặt mũi nào gặp ta nữa!
Nhưng Chu Tây Tây đúng, lịch hẹn khám với Trần Nghiễn Chu khó đặt vô cùng…
Tôi thở dài, đành mặt dày đi tái khám.
May mắn là, chỉ hỏi thăm trạng thai kỳ như thường lệ, không nhắc gì tới chuyện tối qua.
Trước khi rời đi, Trần Nghiễn Chu lại hỏi:
“Cha đứa bé vẫn không đi cùng em à?”
Tôi: ………
Tôi không hiểu hỏi là có ý gì, mà cũng không dám lảm nhảm trong lòng nữa.
Lỡ lại khóc thì tôi chết chắc.
Tôi cúi đầu chằm chằm mũi giày, tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay:
“Anh ấy… công tác xa, bận việc.”
Trần Nghiễn Chu đặt bệnh án xuống, ánh mắt sau cặp kính… nóng rực như thiêu đốt:
“Thật sao?”
12
Tôi đem chuyện hai ngày nay kể hết cho Chu Tây Tây nghe.
Chu Tây Tây nhíu mày hỏi:
“Vậy cậu tính sao? Cậu gặp nguy hiểm lại vô thức gọi cho ta, điều đó chứng tỏ cậu hy vọng cha đứa bé ở bên cạnh mình. Vậy tại sao không sự thật với ta?”
“Kỳ Kỳ, chuyện này với ấy không công bằng.”
Tôi sững lại, ngực bỗng nghẹn cứng, hít thở không nổi.
Không kìm , tôi lại òa khóc:
“Tớ… tớ không biết nữa… Tây Tây, tớ sợ nếu thừa nhận, ấy sẽ giành quyền nuôi con, sợ ấy vì trách nhiệm mà miễn cưỡng ở bên tớ… Tớ càng sợ tất cả những gì ấy , chỉ là một màn kịch báo thù…”
“Năm đó tớ đã tổn thương ấy như , ấy từng tớ đi chết đi… Tớ…”
Huống hồ, hiện tại tớ đã không còn xứng với ấy nữa.
Chu Tây Tây trợn mắt, bực mình lau nước mắt giúp tôi:
“Chị hai! Cậu thấy đó giống lời Trần Nghiễn Chu có thể ra không?! Cậu hỏi trực tiếp ta chưa? Nếu thật sự hận cậu thấu xương, mong xem cậu khổ sở, thì quan tâm cậu nôn hay không để gì?”
“Mua thuốc, mua kẹo, đón cậu tan , nửa đêm mười phút chạy tới nhà cậu bóp chân, còn lời xin lỗi nữa?! Cậu nghĩ bác sĩ rảnh lắm à? Tớ thấy cái câu ‘yếu đuối’ ta hôm đó, tám phần là mắng bản thân mấy năm qua mắt mờ, không trông chừng cậu, để cậu bị thằng ‘em trai sói’ kia lừa!”
Tôi chết trân.
Đúng lúc đó, tin nhắn của Trần Nghiễn Chu đến.
【Tôi phải đi công tác một thời gian, sẽ xử lý xong rồi về sớm.】
【Uống thuốc đúng giờ, nhớ giãn cơ trước khi ngủ.】
【Số điện thoại 24/7, có bất cứ khó chịu gì lập tức gọi cho tôi.】
Phải rồi, đó là Trần Nghiễn Chu kia mà.
Bốn năm bên nhau, ấy chưa từng nặng lời với tôi dù chỉ một câu.
Tôi biết ấy có thể quá, tôi không dám đánh cược.
Vậy nên, trong tiềm thức, tôi chọn tin rằng những gì họ mới là thật lòng của ấy.
Thế mà từ lúc gặp lại, tôi chưa từng thẳng thắn hỏi ấy một lời.
Lời của Chu Tây Tây khiến tôi bất an suốt mấy ngày.
Không biết có phải bị ảnh hưởng tâm trạng không, chứng nghén vốn đã giảm lại trầm trọng hơn.
Nhưng Trần Nghiễn Chu còn chưa về, mà dự án cũng đến giai đoạn nước rút.
Tôi chỉ có thể dựa vào thuốc cầm cự tạm thời.
Bên A thúc giục ngày càng gắt, tôi phải tăng ca đến tận đêm khuya chỉnh sửa phương án, thần kinh căng như dây đàn.{Đọc full tại page Vân hạ tương tư}
Hai tuần sau, trong cuộc họp trực tuyến, bên A lại bắt đầu khó dễ.
Họ liên tục cằn nhằn về một lỗi nhỏ trong phương án, lời lẽ tràn đầy châm biếm:
“Trạng thái việc của Quản lý Tô thế này, chắc là không để tâm vào công việc rồi đúng không? Ngay cả lỗi cơ bản như cũng mắc phải?”
Thành viên trong nhóm tôi vội vàng lên tiếng giải thích:
“Xin lỗi, lỗi đó là do em. Dạo này chị Tô nghén nặng, lúc rà soát có thể sơ suất. Bọn em sẽ sửa ngay.”
Nhưng đối phương vẫn ép tới cùng:
“Nghén thì có quyền mắc lỗi chắc? Loại phụ nữ mang thai mà như mình là trung tâm vũ trụ, tôi thấy ghét nhất! Có bầu thì giỏi lắm à? Trẻ như , cũng chẳng thấy chồng đâu, không chừng tiểu tam, mang thai con riêng của nhà giàu ấy chứ!”
“Nghén thì đi thai đi! Đừng kéo cả dự án xuống bùn!”
Tôi đã nghe về lý lịch của vị Lý tổng giám kia.
Bà ta có vấn đề sức khỏe, hiếm muộn mãi mới mang thai thì lại bị sảy thai ngoài ý muốn.
Sau đó chồng ngoại , tiểu tam còn mang thai đắc ý tới tận mặt, kết cục bà ta ly hôn trong ê chề.
Tôi đồng cảm với quá khứ như , bà ta không có quyền vu khống ác ý với tôi.
Huống hồ, tôi chưa từng chậm tiến độ dự án.
Cảm giác ấm ức và phẫn nộ như núi lửa bùng nổ trong lòng ngực, tôi không nhịn mà phản bác:
“Lỗi này phía chúng tôi đã đánh dấu chỉnh sửa từ trước, chính quý bên thay đổi thất thường mới chậm tiến độ.”
“Nếu chị Lý không hài lòng về tôi, có thể phản ánh với lãnh đạo quý công ty để đổi người, chứ không phải chỉ đích danh cầu tôi phụ trách, rồi lại lăng mạ nhân cách như !”
13
Đối phương lập tức mất bình tĩnh, không nhịn mà mắng tôi thậm tệ.
Tôi cũng không khách sáo mà đáp trả gay gắt.
Dù sao đây cũng là cuộc họp trực tuyến có ghi hình, nếu dám vu khống tôi, tôi sẽ kiện bà ta ra tòa.
Cùng là người , bà ta nghĩ mình là bên A thì có quyền lăng mạ người khác tuỳ ý sao?
Cuộc tranh cãi càng lúc càng dữ dội, thì bụng dưới tôi đột nhiên đau nhói, như thể có ai đó bóp chặt một cú thật mạnh.
Sắc mặt tôi lập tức tái nhợt, ôm bụng mà không thể nổi một lời.
Đồng nghiệp phát hiện ra sự khác thường, vội vàng hỏi:
“Chị Tô? Chị không sao chứ?”
“Tôi…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...