Tôi vịn tường, trượt ngồi xuống nền gạch, nước mắt không kìm mà tuôn trào.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một người:
Trần Nghiễn Chu!
Tôi run rẩy lấy điện thoại, tay run đến mức bấm nút cũng không xong.
Khó khăn lắm mới gọi cho liên lạc khẩn cấp, chỉ mấy giây mà dài như cả thế kỷ.
Nghe thấy giọng quen thuộc vang lên, lòng tôi bất giác thấy bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng dòng máu nóng hổi giữa hai chân vẫn khiến tôi hoảng loạn tột độ.
“Trần Nghiễn Chu… cứu em… em đang chảy máu… rất nhiều máu…”
“Em đang ở nhà phải không? Đứng yên đó, đừng di chuyển! Anh tới ngay! Đừng sợ!”
Toàn thân tôi không ngừng run rẩy, nước mắt mờ tầm .
“Trần Nghiễn Chu, em sợ lắm… em sợ không giữ đứa bé…”
Đây là ân huệ ông trời ban cho em, là người thân duy nhất của em.
Là con của em… với người em nhất.
Giọng kiên định của Trần Nghiễn Chu vang lên, như ánh sáng xuyên qua màn đêm tăm tối:
“Sẽ không sao đâu! Anh không để mất con đâu!”
“Tin đi, Kỳ Kỳ. Em và con nhất định sẽ không sao. Anh đang đến rồi.”
Tôi siết chặt điện thoại, nghe rõ tiếng cơ gầm rú đầu dây bên kia, xen lẫn những lời không ngừng trấn an tôi, như thể đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà tôi có thể bám vào.
Máu vẫn đang từng chút từng chút thấm ướt ra, tôi cuộn tròn trên sàn, trong lòng lặp đi lặp lại lời cầu nguyện.
Con , cố gắng lên… Ba đang đến cứu chúng ta rồi…
Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên trong hành lang, rồi là tiếng chìa khóa mở cửa.
Tôi kinh ngạc Trần Nghiễn Chu xông vào, thầm thắc mắc sao lại có chìa khóa nhà tôi.
Nhưng khi thấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, tôi không hỏi nổi thành lời nữa.
Anh quỳ sụp trước mặt tôi, nhẹ nhàng bế tôi lên ngang người, vòng tay vững chãi đến đáng kinh ngạc.
Tôi cảm nhận đầu ngón tay đang run lên, và tiếng nghẹn ngào cố nén trong cổ họng.
Tôi ngẩng đầu, quả nhiên thấy đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng ngấn lệ.
Trần Nghiễn Chu lại khóc rồi.
Dạo gần đây ấy sao lại hay khóc như …
Khi xuống lầu, bước chân vừa nhanh vừa ổn định, áo khoác cởi ra lót dưới người tôi.
Anh kiểm tra qua trạng, vừa thắt dây an toàn vừa gọi điện thoại:
“Bác sĩ Trương, tôi là Trần Nghiễn Chu, chuẩn bị phòng mổ khẩn cấp! Bệnh nhân có dấu hiệu dọa sảy thai, đang trên đường đến… Đúng, máu RH âm, chuẩn bị ngay!”
Chiếc xe lao vút đi như tên rời cung.
“Tô Kỳ, , đừng ngủ! Nói chuyện với đi!”
Tôi lập cập va vào nhau, mắt dần mờ đi:
“Em… em lạnh…”
Anh một tay lái xe, một tay bật sưởi hết cỡ, tháo khăn quàng cổ mình quấn kín người tôi.
“Cố thêm chút nữa, sắp đến bệnh viện rồi. Em quên à? Anh là bác sĩ, giỏi nhất là… cứu sống bệnh nhân và… con của họ.”
Giọng như mũi tiêm an thần, thấm thẳng vào tim tôi.
Tôi gắng mở mắt, chăm vào gương mặt nghiêng đầy tập trung của .
Phố phường ngoài cửa sổ lướt qua như phim tua nhanh, còn là thứ duy nhất rõ nét trong cơn hỗn loạn này.
Chu Tây Tây đúng… Chuyện này với Trần Nghiễn Chu là không công bằng.
Tôi liếc bụng mình, trong lòng hạ quyết tâm:
Nếu lần này chúng tôi vượt qua …
Tôi nhất định sẽ cho ấy biết sự thật.
Tất cả sự thật.
14
Tới bệnh viện, đường cấp cứu đặc biệt đã mở sẵn.
Ý thức tôi dần dần mơ hồ, chỉ nhớ giọng Trần Nghiễn Chu về sau đều run rẩy.
Tôi dường như đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ là từ lúc tôi gặp Trần Nghiễn Chu, nhau, chia ly, tái ngộ…
Tôi còn mơ thấy ba mẹ – đã lâu rồi chưa gặp họ.
Họ khóc, xin lỗi tôi, rồi lại , khen Trần Nghiễn Chu, bảo ấy là người tốt, có chăm sóc tôi thì họ yên tâm lắm rồi.
Tôi vươn tay muốn kéo họ lại, giọng gọi của Trần Nghiễn Chu vang lên, càng lúc càng rõ.
Tôi giãy giụa mở mắt, liền thấy gương mặt phờ phạc của Trần Nghiễn Chu.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay tôi.
“Đứa bé an toàn rồi, không sao cả.”
Tôi chớp mắt, trong lòng có vô số điều muốn với , muốn kể nghe về giấc mơ vừa rồi.
Nhưng lời ra đến miệng, cuối cùng chỉ bật một chữ:
“Nước…”
“Khát quá… em muốn uống nước!”
Trần Nghiễn Chu bật giữa hàng nước mắt, xoa nhẹ đầu tôi:
“Khát là bình thường, giờ chưa uống . Anh lấy bông tăm thấm nước cho em nhé.”
Anh cúi người sát lại, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, khiến tôi đỏ cả mặt.
Tim đập cũng nhanh không kiểm soát .
Xong rồi, càng khát hơn nữa rồi.
Mà tôi hiện giờ yếu đến mức không nổi, trong đầu đã nghĩ ra một cách khác.
Tôi đang chuẩn bị dùng “tiếng lòng” truyền tin, định hết sự thật, thì đột nhiên lên tiếng:
“Chìa khóa là Chu Tây Tây đưa cho .”
Tôi: ………
Suýt nữa thì quên mất vụ này rồi!
Trần Nghiễn Chu tiếp:
“Lát nữa phải đi khám phòng, sẽ không đi xa đâu. Có gì thì gọi ngay, sẽ lập tức quay lại.”
Anh khựng lại một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định lạ thường:
“Tối nay tan ca, có chuyện muốn với em.”
Lời này khiến tôi tò mò phát điên, cả buổi chiều chỉ ngồi đoán xem sẽ gì.
Khó khăn lắm mới chờ đến tối, Trần Nghiễn Chu cuối cùng cũng tới.
Anh đóng cửa phòng, lấy từ trong áo blouse ra một chiếc hộp nhung nhỏ, nhẹ nhàng đặt vào tay tôi.
Tôi mở ra, thì thấy… chiếc khuyên tai ngọc trai tôi rơi ở khách sạn.
“Anh nhặt sáng hôm đó, luôn muốn trả lại cho em, không có cơ hội.”
Trần Nghiễn Chu bỗng nắm lấy tay tôi, ánh mắt nghiêm túc lạ thường:
“Tô Kỳ, có chuyện phải thú nhận với em.
Anh… có thể nghe tiếng lòng của em. Những câu mắng yếu đuối, chê bai, và… cả những lời tán tụng cậu em sói 1m90, đều nghe thấy.”
“Anh không biết ngoài đời thật sự có người đó không, những lúc em gặp nguy hiểm, em luôn gọi .”
“Anh… không dám mong em còn bao nhiêu, càng không dám đoán vì sao em vẫn giữ khuyên tai tặng… Anh không quan tâm đứa bé là của ai.”
“Tô Kỳ, em. Vẫn luôn em. Hãy cho cơ hội chăm sóc em và… con của em.”
…
Câu này nghe sao lại giống lời của “tiểu tam vì mà chen chân vào” thế?!
Nhưng tôi lại bật khóc, khóc càng lúc càng uất ức.
Trần Nghiễn Chu hiếm khi luống cuống như , tay chân lóng ngóng lau nước mắt cho tôi.
Tôi nghẹn ngào không nổi, chỉ có thể dùng cách khác để ra lời đã diễn tập cả nghìn lần trong lòng:
“Đồ ngốc! Em biết từ lâu rồi! Ngoài – đồ bác sĩ gà luộc ra – em chưa chạm tay vào gã đàn ông nào khác!”
Trần Nghiễn Chu sững người, không dám tin mà tôi, rồi lại xuống bụng tôi.
Anh cuối cùng cũng hiểu, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng.
Anh ôm chặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, tham lam vây lấy cả không gian quanh tôi.
“Xin lỗi…
Xin lỗi vì để em khổ như …”
Tôi sững người, chậm rãi đưa tay ôm lại , nhẹ giọng:
“Người nên xin lỗi… là em.”
15
Sau khi bình tĩnh lại, tôi đã kể toàn bộ chuyện năm năm trước cho Trần Nghiễn Chu.
Anh im lặng rất lâu.
Câu đầu tiên ra lại là… “Xin lỗi.”
“Anh từng đi tìm em, em biến mất quá triệt để. Khi đó, không có quan hệ, không có nguồn lực, hoàn toàn không thể tìm thấy em.”
“Anh sợ em lừa dối, càng sợ em thật sự thay lòng. Nhưng chưa từng câu đó. Người nhờ gửi lời đến em… không phải ba chữ kia, mà là sáu chữ.”
“Anh em. Làm ơn, hãy chờ .”
Tôi mím môi, bật khóc nức nở lần nữa.
Anh , giúp tôi lau nước mắt, rồi bắt đầu… mắng tôi.
“Chu Tây Tây đúng, những gì em với thật sự không công bằng. Anh có quyền biết tất cả, năm năm trước em không cho cơ hội cùng gánh vác.”
“Vậy nên, lần này, hãy cho một cơ hội cùng em đối mặt tất cả.”
Tôi vừa khóc vừa , gật đầu thật mạnh.
Việc giữ thai tiến triển rất tốt, ngày xuất viện, Trần Nghiễn Chu tự tay thu dọn hành lý, quấn tôi như “củ khoai” rồi trực tiếp đưa tôi về nhà bằng xe riêng.
Những ngày sau đó, Trần Nghiễn Chu hoàn toàn hóa thân thành “chồng người ta”.
Mỗi ngày tan ca đúng giờ về nấu ăn đầy đủ dinh dưỡng, buổi tối đọc sách thai giáo cho tôi, cuối tuần thì dắt tôi đi dạo công viên thư giãn.
Chu Tây Tây còn trêu tôi:
“Hồi xưa trai 24 hiếu bị bà giáo Tô huấn luyện thành , giờ lên cấp 24 hiếu chồng chính hiệu rồi!”
Đến giữa thai kỳ, triệu chứng nghén giảm hẳn, kéo theo là… một vài ham muốn tự nhiên tăng lên.
Nhưng Trần Nghiễn Chu lại không hề dao , mỗi lần chỉ cần tôi tỏ thái độ là… ta trốn đi tắm nước lạnh, sợ tổn đến tôi.
Song kết quả kiểm tra đều rất ổn định, với tư cách bác sĩ điều trị chính, ta cũng đã thừa nhận hoàn toàn có thể “vận nhẹ nhàng.”
Mà may mắn thay, tôi luôn biết cách khiến Trần bác sĩ “tự nguyện đầu hàng.”
[HOÀN]
Bạn thấy sao?