“Dì nhỏ à, mẹ tôi vẫn luôn , dì là em ruột của mẹ, dì không hiểu chuyện, mẹ tôi có thể từ từ dạy dỗ dì.”
“Nhưng hôm nay, là do năm xưa dì không thành công, nên lại đem chủ ý đánh lên người tôi rồi.”
Tôi xưa nay chưa từng là thánh nữ gì cả, cũng chẳng có lòng dạ thánh thiện gì, đối với tôi thế nào, tôi sẽ trả lại y nguyên như .
10
Cách đó không xa, một khu rừng cây hiện ra, một chiếc xe đi theo sau chúng tôi bị ép xuống hai gã say rượu, mấy vệ sĩ tiến lên, khống chế hai người kia.
Đem Bạch Liên Hoa và mẹ nuôi của ta, cùng nhau ném vào lòng hai gã say rượu kia, trong tiếng thét chói tai liên hồi của hai người, chúng tôi lái xe rời đi.
“Minh Tư Niên, có phải cảm thấy tôi đặc biệt độc ác không?”
Minh Tư Niên dừng xe lại, nâng niu gương mặt tôi, thẳng vào mắt tôi, từng chữ từng chữ một .
“Chưa từng có, Chiêu Chiêu của , vĩnh viễn vẫn luôn là tốt đẹp nhất trên đời này, không ai sánh bằng.”
Tôi tựa đầu vào vai ấy, nhắm mắt lại, một giọt lệ trượt dài trên má, không biết qua bao lâu, ấy nhẹ nhàng bế bổng tôi lên, bước vào nhà tôi, một mạch đi thẳng vào phòng, đặt tôi lên giường.
Làm xong tất cả những việc này, ấy xoay người bước ra ngoài, tôi nằm trên giường, lên tiếng.
“Minh Tư Niên, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!”
Thân thể ấy khựng lại.
“Chiêu Chiêu, em say rồi.”
Nói xong, ấy như thể chạy trốn, bước ra khỏi phòng, tôi ngồi dậy, kéo chiếc vali hành lý ra, đồ đạc từ ngày tôi về nước vẫn chưa từng đến.
Tôi kéo vali hành lý xuống lầu, Mạnh tiên sinh đứng ở dưới lầu, tôi, muốn lại thôi.
“Thật sự nhất quyết phải đi sao?”
“Anh trai con sắp về nước rồi, ba yên tâm. Ba biết mà, căn nhà ở nước ngoài kia là một tay Cẩm Giang bài trí, chỉ có ở nơi đó, con mới có thể thật sự ngủ yên giấc .”
“Minh Tư Niên sẽ phát điên mất.”
“Con không phải là bến đỗ cuối cùng của ấy, trong lòng con đã có người khác, không thể nào quên . Con không muốn phụ lòng ấy.”
Ba tôi gật đầu, móc ra một chiếc thẻ đưa cho tôi, tôi không từ chối, nhận lấy thẻ. Bước ra khỏi cửa.
Từ nay về sau, Minh Tư Niên ra sao cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Anh ấy có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, có thể có những lựa chọn tốt hơn, chứ không phải là lựa chọn tôi, một nước cờ hạ sách.
Trong sân bay, tôi dòng tin nhắn cuối cùng gửi đến.
“Chiêu Chiêu, sẽ luôn đợi em, đợi đến khi em buông bỏ ấy, đợi đến khi em nguyện ý quay về gặp .”
Tôi khẽ , tuổi trẻ đúng là tốt thật, chữ “đợi” hư vô mờ mịt như cũng dám tùy tiện ra miệng. Tôi tắt điện thoại, lên máy bay.
Ngoài sân bay, Mạnh tiên sinh vỗ vỗ vai Minh Tư Niên, thở dài một tiếng.
11
Ba năm sau, phòng việc tổng giám đốc của Dreamland.
“Twilight, ở đây có một hạng mục hợp tác với Minh thị, vô cùng quan trọng. Cô biết đấy, tôi sắp rời đi rồi, hạng mục hợp tác này tốt, vị trí tổng giám đốc này, chính là của .”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Tôi nhận lấy bản hợp đồng, rời khỏi phòng việc tổng giám đốc. Hợp tác với Minh thị sao? Đúng là khéo thật. Sân bay quốc tế, chúng tôi vừa xuống máy bay, đã có người tiến lên đón.
“Hello, we were sent by the president to pick you up.” (Chào, chúng tôi tổng giám đốc phái đến đón ngài.)
“Không sao, cứ tiếng Trung đi.”
Tôi khẽ , phía sau bọn họ đột nhiên có một người bước ra, biểu cảm trên mặt tôi trong nháy mắt có chút cứng đờ, trùng hợp đến sao?
“Chiêu Chiêu, mừng em về nước.”
12
Sau khi rời khỏi sân bay, Minh Tư Niên như thể đã cài gián điệp bên cạnh tôi , tôi đi đâu ấy đều biết, luôn có thể vào thời gian sớm nhất xuất hiện bên cạnh tôi, sau đó, quấn lấy không chịu rời.
“Minh Tư Niên, có thể đừng đi theo tôi nữa không, tôi đang việc.”
“Không sao mà, đâu có phiền em, chỉ là ngắm em thôi.”
Tôi Minh Tư Niên đang ngồi đối diện, thở dài một tiếng, ép bản thân phải tập trung vào những văn kiện trong máy tính.
Khi đã toàn tâm toàn ý vào một việc gì đó, thời gian luôn trôi qua đặc biệt nhanh, đợi đến khi tôi xử lý xong hết thảy, trời đã sắp tối rồi, Minh Tư Niên bò ra bàn đối diện tôi, đã ngủ thiếp đi.
Anh ta bây giờ thân là tổng giám đốc của Minh thị, sao có thể không bận rộn chứ? Chẳng qua là liều mạng xong nhanh công việc, cố gắng kết thúc hết vào buổi tối, sau đó ban ngày đến đây bám tôi mà thôi.
Tôi quầng thâm dưới mắt ấy, thở dài một tiếng, đắp chăn lên người ấy, xoay người rời đi, tôi còn có một bản hợp đồng nữa cần phải bàn.
Trong quán bar, tôi cố gắng cách xa gã đàn ông béo ngậy bên cạnh tôi ra một chút.
“Mạnh tổng thật là, tuổi trẻ tài cao.”
“Ngài quá khen rồi.”
“Như đi Mạnh tổng, tôi xưa nay vẫn luôn kính trọng , uống cạn ly rượu này, bản hợp đồng này, tôi sẽ ký.”
Tôi nhắm mắt bất lực, trước mắt Dreamland đang muốn tiến quân vào thị trường trong nước, hợp tác với các doanh nghiệp trong nước, bản hợp đồng hôm nay vô cùng quan trọng.
Vị trí tổng giám đốc kia tôi đã mơ ước từ lâu, cho nên, bản hợp đồng này, tôi nhất định phải đàm phán thành công. Tôi hít sâu một hơi, vươn tay định cầm lấy ly rượu.
Một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng vươn ra, cầm lấy ly rượu trong tay tôi, ngửa cổ uống cạn. Minh Tư Niên uống xong, người kia, giọng điệu lạnh lẽo.
“Rượu đã uống xong rồi, Vương tổng đây có nể mặt ký bản hợp đồng này không?”
“A? Đương nhiên, đương nhiên là có thể rồi, mặt mũi Minh tổng, tuyệt đối phải nể, tuyệt đối phải nể rồi.”
Nói xong, ông ta liền lập tức ký xong hợp đồng, tươi hớn hở, đưa hợp đồng qua. Minh Tư Niên nhận lấy hợp đồng, kéo tay tôi rời khỏi quán bar.
Vừa ra khỏi quán bar, ấy liền đổ ập cả người lên người tôi.
“Chiêu Chiêu, rượu kia độ cồn cao quá, đầu đau quá.”
“Đứng lên.”
Tôi vươn tay muốn lấy hợp đồng, Minh Tư Niên giơ cao hợp đồng lên không cho tôi lấy.
“Anh gì đấy?”
“Em gì đấy? Anh giúp em ký hợp đồng đó đấy nhé, em cũng không là mời ăn bữa cơm cảm ơn một tiếng.”
“Minh Tư Niên.”
“Làm gì gì, em còn hung dữ với nữa.”
“Được thôi, hợp đồng tôi không cần nữa, đừng có đi theo tôi nữa.”
“Chiêu Chiêu, đừng tuyệt như mà!”
Tôi càng lúc càng bước nhanh, ấy cứ lẽo đẽo theo sau lưng tôi, không nhanh không chậm đuổi theo, tôi bất đắc dĩ hết sức, chỉ còn cách trực tiếp quay về khách sạn.
13
Một giấc tỉnh dậy, tôi phát hiện đầu giường mình có hai bản hợp đồng, cùng với một tờ giấy nhắn.
“Hợp đồng đã ký xong rồi, có chút việc bận, em về sẽ không tiễn em nữa, trên đường đi ý an toàn nhé.”
Vậy thì, ấy đã vào phòng tôi bằng cách nào chứ? Tôi bỏ qua nghi vấn này mà gấp tờ giấy nhắn lại, nhét vào trong túi xách, tiếng chuông cửa vang lên, đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa là đồng nghiệp của tôi.
“Twilight, Mr. Minh said that the contract had been signed.” (Twilight, ngài Minh hợp đồng đã ký rồi.)
“Yes, John. We should go now.” (Được rồi John, chúng ta nên đi thôi.)
Một đoàn người chúng tôi thu dọn hành lý xong xuôi liền trực tiếp ra sân bay, đến khi chúng tôi thủ tục lên máy bay, tôi vẫn không thấy bóng dáng ấy đâu.
Ngoài sân bay, Minh Tư Niên lặng lẽ bóng lưng tôi dần biến mất.
“Minh tổng, Mạnh tổng đi rồi, ngài thật sự không tiễn một đoạn sao?”
“Không cần đâu, rồi sẽ còn gặp lại thôi.”
14
Trở về công ty, tôi như nguyện vọng mà ngồi lên vị trí tổng giám đốc, khi tôi cho rằng cuộc sống cứ như mà bình lặng tiếp diễn, thì luôn sẽ có một viên đá nhỏ nhảy ra, tan mặt hồ yên ả.
“Tổng giám đốc, có khách đang đợi ngài ở văn phòng.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tôi vừa bàn giao công việc với trợ lý, vừa đi về phía văn phòng.
“À phải rồi, Abigail, lễ phục dạ tiệc ngày mai chuẩn bị xong cho tôi chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ, Mạnh tổng.”
“Được, phiền rồi.”
Tôi gật đầu, đẩy cửa văn phòng ra, trong văn phòng, vị trí của tôi có một người đang ngồi.
“Xin chào, xin hỏi ngài là?”
Người kia xoay chiếc ghế lại, tôi không khỏi trợn tròn mắt.
“Chiêu Chiêu, đã lâu không gặp.”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!
Bạn thấy sao?