Trần Nguyệt Minh thấy và mua cho tôi, chỉ là khi có hàng mới, tôi thấy đẹp nên đã thêm vào giỏ hàng. Sau đó, tôi lặng lẽ nó từ hàng đặt trước trở thành hàng giới hạn, rồi thành một món phổ thông.
Anh ấy thật sự tỉnh táo đến đáng sợ trong mối quan hệ này, rõ ràng hiểu sự khác biệt giữa đương và kết hôn. Những thứ ấy sẵn lòng mua cho tôi luôn là những thứ mà trong lòng ấy nghĩ rằng tôi xứng đáng có. Nhưng hôn nhân, ấy dường như luôn nghĩ rằng tôi không xứng đáng.
Lần đầu tiên tôi ghét sự tồn tại của chiếc nhẫn. Ý nghĩa sâu xa mà Trần Nguyệt Minh đặt vào nó khiến tôi cảm thấy rằng ấy chỉ khi tôi nỗ lực đến mức này, ấy mới nghĩ rằng tôi có thể đứng bên cạnh ấy với tư cách là vợ. Tôi gửi trả lại chiếc nhẫn nguyên vẹn, thậm chí cả tờ giấy nhỏ mà ấy đặt vào trong cũng gấp lại và đặt về vị trí cũ.
Trong mối quan hệ này, việc xứng hay không chưa bao giờ chỉ là do ấy quyết định. Trước đây là tôi không xứng, giờ đây là ấy không xứng. Trong đời tôi, người mà tôi từ chối nhiều nhất chính là Trần Nguyệt Minh.
Anh ấy tìm mọi cách để thử hòa giải mối quan hệ của chúng tôi, tôi đều từ chối. Anh ấy hiểu rõ lúc nào ấy bắt đầu cảm thấy chán ghét sự hiện diện của tôi, và tôi cũng hiểu rõ khi nào tôi bắt đầu thất vọng về ấy. Dù sau này ấy có kiềm chế sự chê bai của mình, tôi vẫn cảm thấy những tổn thương đó không thể lành lại.
Có lẽ vì đã nhận đủ những lời từ chối từ tôi, nên ấy mới bắt đầu nhớ những ngày tháng tôi ở bên ấy. Anh ấy gọi đó là “ nhận ra muộn màng”. Tôi không biết ấy định nghĩa thế nào, tôi biết rằng khi chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn dành trọn trái tim mình. Còn ấy coi tôi là món đồ chơi hay thực sự tôi, tôi không biết.
Khi nhận cuộc gọi của ấy, nghe ấy hỏi, “Triệu Dĩnh, tại sao lúc đó tôi không biết trân trọng?” tôi nhanh chóng nhận ra ấy lại coi tôi như trò tiêu khiển khi buồn chán. Tôi thậm chí còn hiểu lý do ấy luôn bám lấy tôi. Trước đây, khi địa vị thấp kém, ấy còn có thể miễn cưỡng chịu đựng. Bây giờ, khi đã tiến xa hơn, ấy càng không muốn nhượng bộ.
Anh ấy muốn một người vừa có địa vị phù hợp với mình, vừa có cảm đồng điệu. Hiện tại, tôi dường như là người phù hợp và tiết kiệm thời gian nhất. Rốt cuộc, việc quen lại với một người mới đòi hỏi quá nhiều thời gian và chi phí. Nhưng tôi cũng hiểu rằng nếu có lựa chọn tốt hơn, tôi vẫn sẽ là người bị bỏ rơi.
Anh ấy không thực sự cần câu trả lời của tôi, chỉ tự mình và xả hết cảm . Có lẽ từ lâu ấy đã giữ kín tâm sự trong lòng mà không có ai để chia sẻ, hoặc đang cân nhắc xem có nên thừa nhận những gì tôi đã buộc tội ấy hay không.
Tối nay, câu đầu tiên ấy là phơi bày những suy nghĩ trong quá khứ của mình với tôi. Những gì tôi đã kiên định trong suốt thời gian qua, tối nay nghe ấy tự mình xác nhận.
Cũng không có cảm gì đặc biệt, chỉ cảm thấy ấy có lẽ đang dùng chiêu “phụng thỉnh lỗi” để lấy lại lòng tôi. Anh ấy luôn là người theo chủ nghĩa tức thì, không bao giờ những việc không có lợi cho mình. Anh ấy bắt đầu nhắc lại những năm đầu chúng tôi bên nhau rất hòa thuận, những lời luyến tiếc của ấy cũng kéo tôi trở về thời điểm đó.
Chúng tôi chia sẻ một củ khoai lang nướng cũng thấy hạnh phúc. Tôi cùng ấy chen chúc trên xe buýt mà không bao giờ kêu mệt. Tôi luôn nghĩ rằng đa phần mọi người đều sống như , mỗi ngày chi vài đồng để mua niềm vui cả ngày.
Bây giờ, ấy bắt đầu cảm thán rằng thu nhập 10.000 một tháng cũng không mua những khoảnh khắc ngọt ngào đó. Trước khi cúp máy, ấy hỏi tôi có thể cho ấy một cơ hội sửa sai không. Anh ấy với tôi, “Triệu Dĩnh, ai cũng có lúc phạm sai lầm, đúng không?”
Anh ấy hứa rằng sau khi hòa giải, sẽ giao hết lương cho tôi, sẽ đưa tôi về gặp cha mẹ, sẽ sắp xếp đám cưới vào cuối năm nay. Những điều mà chúng tôi chưa trong những năm trước đây, giờ đây sắp xếp hết trong một cuộc điện thoại. Tôi không biết liệu đó có phải là sự bù đắp sau khi ấy hối lỗi hay không, cái giá phải trả quá nặng nề.
Sau khi thấu bản chất của một người, liệu tôi còn dám cho người đó một cơ hội để tin tưởng không? Tình cảm mà tôi dành cho ấy vượt qua tất cả mọi người, nên tôi mới có thể phân tích từ lời của ấy rằng ấy không tôi.
Cách cầu hôn mà tôi từng mong đợi từ lâu lại xuất hiện một cách đột ngột như . Không có sự bất ngờ, không có cảm , chỉ là cảm thấy may mắn. May mắn vì tôi đã sớm thu dọn lòng mình. Nếu không, với một lời cầu hôn như thế này, tôi sẽ thất vọng rất lâu, cảm thấy rằng ấy không coi trọng tôi, thậm chí không chịu bỏ ra chút tâm tư nào cho việc này.
Anh ấy đòi tôi cho cơ hội, sai lầm cũng có phân cấp độ. Không phải sai lầm nào cũng phải tha thứ một cách phù hợp. Với tôi, hành vi của ấy chẳng khác gì ngoại . Và tôi luôn tin rằng, chuyện ngoại chỉ có 0 lần và vô số lần.
Tôi lại từ chối lời cầu hòa của ấy. Tôi với ấy, “Trần Nguyệt Minh, nếu nghĩ việc lãng phí thời gian với tôi là đáng giá, có thể tiếp tục quấy rầy tôi. Anh nên hiểu rằng, bây giờ đối với tôi là lựa chọn tồi tệ nhất. Nếu là tôi, sẽ hiểu rõ hơn tôi phải gì.”
Anh ấy quả nhiên biến mất khỏi thế giới của tôi. Định mệnh cũng bắt đầu từ đó mà trả lại cho tôi. Những thói quen học tập mà tôi buộc phải hình thành do Trần Nguyệt Minh lại mang đến cho tôi những niềm vui bất ngờ. Thăng chức, tăng lương, những điều đó đến dễ dàng hơn bao giờ hết. Đó cũng là khoảng thời gian tôi hạnh phúc và thoải mái nhất.
Tôi không phải tính toán khoảng cách để vượt qua Trần Nguyệt Minh còn bao xa, không phải suy nghĩ xem phải dùng ngữ điệu và từ ngữ thế nào để nhẹ nhàng lời chia tay. Lúc đó, tôi giấu kín những suy nghĩ của mình, không muốn Trần Nguyệt Minh biết tôi đã phải trải qua những đau khổ và đấu tranh như thế nào mới quyết định lời chia tay trước ấy.
Tôi chưa bao giờ muốn cảm của mình trở thành một cuộc chiến đầy cam go, mỗi lời đều phải suy đi tính lại, giấu kín ý nghĩa thật sự bên trong. Sự mệt mỏi đó chỉ khiến tôi cảm thấy rằng tôi đang tham gia một cuộc thi căng thẳng dưới danh nghĩa , và dù thắng hay thua, với trái tim chân thành của mình, tôi cũng sẽ thua trắng.
Tôi cùng bè nâng ly, chúc mừng những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống. Dù chỉ là việc học một mẫu nail mới, chúng tôi cũng có thể bày tiệc. Không liên quan gì đến tiền bạc.
Chỉ cần ấy xuất hiện trong cuộc sống của tôi đã đủ để chúc mừng, chứ không phải như Trần Nguyệt Minh với tôi rằng, “Triệu Dĩnh, khi tôi tiến bộ, tôi sẽ không ở bên em nữa.”
Anh ấy không bao giờ chịu thiệt thòi vì tôi. Tôi không ngờ rằng tôi lại trở thành “ánh trăng trắng” mà Trần Nguyệt Minh mà không thể có . Khi chuyện này đến tai tôi, nó đã lan truyền từ lâu. Đến khi tôi nghe thấy, cậu ấy mới tìm hiểu chi tiết rồi kể lại cho tôi.
Tôi trở thành tiêu chuẩn mà ấy lựa chọn. Những người ấy tiếp sau này đều mang bóng dáng của tôi, trong tâm trí ấy, ai cũng không thể bằng tôi. Tôi chưa bao giờ gặp những người phụ nữ đó, thậm chí không cần phải điều tra cụ thể. Tôi không tin rằng trong lòng ấy tôi hoàn hảo đến . Nếu không, trước đây tôi đã không bị ấy chê bai đến mức đó.
Có lẽ vì tôi đã từ chối ấy vào lúc tôi thành công nhất, nên ấy mới cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một người ấy như tôi. Nhưng ấy lẽ ra đã có nhiều cơ hội gặp gỡ những người tốt hơn tôi, chỉ là những người tốt hơn đó lại coi ấy là lựa chọn thấp hơn.
Anh ấy tính toán với người khác, người khác cũng đánh giá giá trị của ấy. Điều đó rất công bằng. Anh ấy có tiền bạc rồi lại tính toán về , luôn cảm thấy nơi này không đủ, nơi kia không đủ. Tôi trở thành “ánh trăng trắng” mà ở đâu cũng đủ. Thật là nực .
Nhờ ấy, tôi còn bị hiện tại của ấy hẹn ra ngoài chuyện. Cô ấy mở lời một cách thẳng thắn, “Tôi muốn biết về câu chuyện giữa chị và Trần Nguyệt Minh.”
Cô ấy rằng Trần Nguyệt Minh có một tập hồ sơ, trong đó chứa đầy ảnh của tôi và những món đồ tôi từng tặng ấy, tất cả đều ấy giữ cẩn thận. Cô ấy thậm chí còn một cách hào hiệp, “Nếu còn ấy, tôi có thể rút lui.”
Tôi hỏi ấy, “Cô đến đây là để trả ấy cho tôi sao?”
Cô ấy lắc đầu và : “Không, tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.”
“Anh ấy sẽ mãi nhớ đến chị.”
Từ lúc đó, tôi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng mình trong ấy, tìm mãi cũng chỉ thấy đôi mắt là giống. Khi nhắc đến Trần Nguyệt Minh, đôi mắt ấy sáng lên, giống như cách tôi từng Trần Nguyệt Minh, ấy cũng ấy sâu đậm.
Anh ấy lại phạm sai lầm tương tự, khi dễ dàng có , ấy lại bắt đầu kén chọn điều kiện vật chất. Anh ấy trách bản thân không biết trân trọng, lại không thể chịu đựng sự tầm thường.
Tôi không biết người phụ nữ trước mặt tôi có mức lương ra sao, tôi có thể đoán rằng Trần Nguyệt Minh đã sớm đặt ra một tiêu chuẩn trong lòng. Có thể không phải về lương bổng, dù sao khả năng của Trần Nguyệt Minh cũng đã đạt đến giới hạn, cũng sẽ liên quan đến những yếu tố khác. Giống như trước đây, khi ấy đạt mục tiêu, ấy sẽ bỏ rơi ấy để tìm kiếm một nửa khác trong một tầng lớp mới.
Có lẽ ấy sẽ khôn ngoan hơn, không ra dưới dạng giỡn nữa. Dù sao ấy cũng không thể chắc chắn liệu có một người giống tôi sẽ xuất hiện lần thứ hai hay không, để đẩy ấy xuống trước.
Tôi chỉ biết rằng ấy vẫn chưa cam lòng. Anh ấy nghĩ rằng sau khi gặp một người xuất sắc như tôi, thật khó để chấp nhận một người kém hơn. Tôi đã với người phụ nữ trước mặt về nhận định của mình về Trần Nguyệt Minh, “Anh ấy là người tham sang phụ khó và không cam lòng với sự đơn.”
Tôi đoán rằng Trần Nguyệt Minh sẽ đến gặp tôi. Nếu tôi là người phụ nữ đó, tôi cũng sẽ truyền đạt lại nguyên vẹn những lời này cho ấy để xác nhận suy nghĩ của mình. Anh ấy tìm tôi, không phải vì muốn từ bỏ Trần Nguyệt Minh, mà là để tìm hiểu điều gì đang chết ý định của ấy.
Trần Nguyệt Minh tôi với vẻ bất lực, “Xem em đã gì này. Cô ấy về nhà cãi nhau với suốt.”
Tôi ý đến chiếc vòng trên cổ tay ấy, đó là món quà tôi đã tặng ấy. Lúc đó tôi kiếm không nhiều, đã phải dành dụm một thời gian dài mới mua để tặng ấy, cũng không phải vào dịp đặc biệt nào cả.
Bạn thấy sao?