Giang Mẫn lợi dụng cái chết của tôi để đưa cả gia đình chồng vào tù.
Cô ta không những ly hôn thành công, mà cha mẹ tôi vì cảm trước hành “nghĩa khí diệt thân” của ấy mà nhận con nuôi, còn lấy tiền dưỡng già ra giúp ấy khởi nghiệp.
Cô ta lập nghiệp thành công, thăng hoa trong sự nghiệp, chẳng bao lâu sau còn gặp tổng tài bá đạo…
“……”
Tôi cạn lời, chẳng hiểu gì với gì.
Nhưng điều duy nhất tôi chắc chắn: tuyệt đối không mở cửa, không để những người rắc rối kia dây dưa với mình.
3
“Mộng Vũ, cậu mở cửa đi, mình là Giang Mẫn mà.”
“Mình muốn tạo bất ngờ cho cậu, nên tới tìm rồi.”
Giọng của Giang Mẫn vang lên.
Không thấy ai mở cửa, ấy lại tiếp tục nhắn tin cho tôi.
【Cậu không có ở nhà à?】
【Để cảm ơn cậu đã cho mình mượn tiền, mình tự mang đặc sản đến cho cậu.】
Tôi nhíu mày, không thích kiểu “bất ngờ” không báo trước như .
Dù tôi là freelancer, lịch việc mỗi ngày đều kín, bình thường hẹn ăn với cùng thành phố còn phải lên lịch trước cả tuần.
【Không cần khách sáo như . Sao cậu không trước là sẽ đến? Mình đang rất bận, không có thời gian tiếp đón.】
Tôi đã quyết định không gặp Giang Mẫn, định lấy cớ để ấy rời đi.
【Toàn học cũ cả, cậu không cần tiếp đón đâu. Cậu đi rồi à? Khi nào tan ? Mình sẽ chờ ở cửa nhà cậu.】
Tôi bực bội chằm chằm vào điện thoại, không tin là ấy không hiểu ý tôi.
Vừa định nhắn lại từ chối thì nghe thấy tiếng bên ngoài có người khạc nhổ, sau đó là một giọng đàn ông khàn khàn:
“Còn bắt tụi mình đợi nữa? Phải chờ bao lâu đây? Nhà con mà có khách đến mà không về? Ba mẹ nó dạy kiểu gì ? Chút quy tắc cũng không có!”
Một người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng tiếp lời:
“Giang Mẫn hồi trước cũng chẳng hiểu gì hết, học hành nhiều quá mà ngu người đi, đợi đến khi nó gả cho nhà mình thằng Tường, sẽ có đàn ông dạy lại nó!”
“Ba mẹ, chút nữa gặp người ta thì đừng như .” Giang Mẫn lên tiếng nhắc nhở, “Cô ấy ngại lắm.”
Một giọng đàn ông lấc cấc vang lên:
“Cái tuổi này rồi còn là bà , sao vẫn chưa lấy chồng? Cô ta từng ngủ với ai chưa? Tôi không thèm hàng đã qua sử dụng đâu đấy!”
“Chắc là chưa đâu.” Giang Mẫn đáp, rồi giọng đột nhiên trở nên mỉa mai chua chát:
“Cô ấy chăm sóc bản thân kỹ lắm, da dẻ trắng trẻo mịn màng, trẻ trung chẳng khác gì mấy đứa con đôi mươi ở làng mình. Lát nữa gặp, phải thể hiện thật tốt đấy!”
Mẹ chồng của Giang Mẫn hừ lạnh:
“Mày có lòng tốt kiếm cho nó một người đàn ông có thể nương tựa, chẳng phải nó nên tranh thủ lấy lòng nhà mình hay sao?”
“Má à, đừng vội dạy dỗ người ta. Thằng Tường nhà mình sắp ba mươi rồi, cưới đứa nào biết ‘ngủ’ về đã rồi tính tiếp.”
“Không phải con bé đó còn có tiền sao? Giang Mẫn, mày biết nó có bao nhiêu tiền tiết kiệm không? Kêu nó bỏ ra sửa lại cái nhà, không thì lấy đâu chỗ ở cho đủ.”
Một giọng nam ồm ồm xen vào, chắc là chồng của Giang Mẫn.
Tôi nghe những lời đó, vừa tức giận vừa sợ hãi, cảm giác bản thân như một miếng thịt bị chia phần trước mặt họ.
Giang Mẫn :
“Tôi không biết, chắc cũng nhiều. Nếu không sao mà chuyển tiền nhanh , còn không cần trả.”
Tôi siết chặt nắm tay — mình chỉ có ý tốt giúp đỡ mà lại tự rước lấy rắc rối lớn thế này.
Trên màn hình, dòng chữ tiếp tục hiện lên, giận dữ:
【May mà bé Mộng chưa mở cửa. Không thì với kiểu người vô lý như xông vào nhà, ấy cũng không ngăn nổi, chẳng chống cự gì.】
【Bà mẹ chồng này là người tệ nhất. Vào nhà là ra vẻ mẹ chồng, Mộng bảo họ rời đi thì bà ta liền sai thằng con trai ghê tởm kia sàm sỡ Mộng. Còn gì mà gạo đã nấu thành cơm thì không thể đuổi ra .】
【Người tệ nhất chắc chắn là Giang Mẫn! Cô ta cố ý dẫn Mộng vào phòng nhỏ nhất, hóa ra là để cho em chồng cưỡng ép. Mộng cầu cứu thì ta sai chồng lên “giúp”. Mộng đáng thương cuối cùng bị bịt miệng đến chết. Cô ta lại tỏ vẻ người tốt, gọi cảnh sát, rồi lợi dụng cái chết của Mộng để thoát khỏi gia đình hút máu đó.】
Tôi nhắm mắt thật chặt, hít sâu mấy lần mới giữ bình tĩnh.
Việc quan trọng nhất lúc này là đuổi đám người này đi.
Tôi nhắn cho Giang Mẫn:
【Tôi đi công tác rồi, cậu không cần chờ. Đã mất công tới thì tranh thủ đi dạo mấy điểm du lịch trung tâm thành phố cho biết.】
Ngoài cửa vang lên tiếng Giang Mẫn chửi thề.
“Chết tiệt! Con nhỏ này đi công tác sao không sớm!”
4
Tôi sững người về hướng cánh cửa, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Rõ ràng là giọng quen thuộc, những lời ta khiến tôi cảm thấy Giang Mẫn đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ.
Trong ký ức, ấy có tính cách rất tốt, hiền lành, thường hay giúp đỡ mang cơm, nhận đồ hộ.
Tôi và hai cùng phòng còn lại biết ấy không dư dả, nên mua gì cũng tính luôn phần cho ấy.
Thế nên khi ấy nhắn mượn tiền, tôi chuyển ngay không suy nghĩ, lúc đó còn nghĩ dù có là hacker giả danh thì cũng đành chịu. Ai ngờ mọi thứ lại tệ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Bạn thấy sao?