16
Nhưng “ trực tiếp” mà Tô Việt nhắc đến không phải là ngày hôm sau.
Sáng sớm, tôi mở mắt đã thấy tin nhắn WeChat của cậu ta.
“Tôi về quê rồi, nhà đang xây lại, tôi về giúp mấy ngày.”
Trước đây cậu ta từng nhắc đến chuyện này. Bố mẹ cậu ta dù chân tay không tiện, sau khi hồi phục đã vào Quảng Châu nghề thủ công. Hai năm trước, chính quyền địa phương phát triển du lịch, kinh tế dần khởi sắc, bố mẹ cậu ta cũng trở về, mở một tiệm nhỏ trong trấn.
Ông bà cậu ta phụ giúp trông coi, Tô Việt cũng không còn phải xin tiền gia đình, có thể tự nuôi sống bản thân. Cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây.
Những ngày không có Tô Việt, cuộc sống của tôi đột nhiên trở nên bình lặng một cách kỳ lạ.
Còn mấy ngày nữa mới có kết quả thi, mẹ tôi rủ tôi ra ngoài chơi, tôi chẳng có chút hứng thú nào.
Tôi là người duy nhất mà Tô Việt theo dõi.
Từ khi cậu ta đăng hai video, lượng người theo dõi của cậu ta tăng vọt, kéo theo cả tài khoản riêng tư của tôi cũng tăng theo không ít.
Lượt thích đã vượt mười nghìn, tôi tò mò mở bình luận hot lên xem.
Ba tiếng trước, Tô Việt đã trả lời một bình luận dưới video công viên bãi biển.
Có người hỏi: “Công chúa có xinh không? Video chỉ thấy góc nghiêng thôi.”
Cậu ta trả lời: “Đương nhiên rồi.”
Tôi lập tức hét lên, lăn qua lăn lại trên giường ba phút, sau đó quả quyết mở bản đồ đặt khách sạn ngay lập tức.
Quê của Tô Việt—Trấn Hoài An.
Từ đây lái xe mất ba tiếng, không xa lắm.
Tôi hỏi mẹ mượn chìa khóa xe, thu dọn hành lý gọn nhẹ rồi lập tức lên đường.
Mẹ tôi vẫn còn bất mãn: “Đi chơi sao không rủ mẹ? Mẹ còn chưa đến Hoài An bao giờ.”
“Lần sau, lần sau đi với cả nhà. Con đã hẹn với rồi.”
Có vẻ ông trời cũng giúp tôi.
Dự báo thời tiết có mưa nhỏ, mà từ lúc tôi lên đường đến nơi, nắng đẹp rực rỡ.
Ve sầu kêu râm ran, không khí đã bước vào mùa hè sớm.
Tôi đặt phòng ở khách sạn nghỉ dưỡng năm sao duy nhất trong trấn.
Nơi đây đã thương mại hóa khá rõ rệt—
Khắp nơi đều có homestay, quán cà phê phong cách cổ, quán ăn địa phương của Hoài An.
Dọc đường lái xe qua các quán ăn đều có nhân viên đứng bên đường mời khách.
Dọn dẹp xong, tôi gọi video cho Tô Việt.
Chuông đổ rất lâu, cậu ta mới bắt máy.
Ôi trời.
Tôi suýt hét toáng lên.
May mà tôi đeo kính râm, mặc áo chống nắng, che kín mít từ đầu đến chân.
Trước mắt tôi là một bờ ngực ướt đẫm mồ hôi, rắn chắc và trần trụi.
Chiếc nốt ruồi trên eo bụng, chỉ loáng qua trong chớp mắt.
Hôm nay trời rất nóng, hơn 35 độ.
Khi gương mặt Tô Việt xuất hiện trên màn hình, mồ hôi rịn đầy hai bên má.
Đúng nghĩa thanh niên lao chân chính.
“Ôn Nghi, cậu đang gì đấy?”
“Cậu đang bận à? Nếu bận thì tôi gọi lại sau. À đúng rồi, mẹ tôi với mấy người muốn đến đó chơi, cậu gửi tôi định vị đi.”
Quả nhiên tôi rất thông minh.
“Không bận, tôi cũng sắp nghỉ ngơi đi tắm đây, nóng quá. Cậu đang ở đâu ?”
“Tôi ở khách sạn, ra ngoài chơi.”
Tôi thản nhiên dối.
“Với à?”
“Ừ. Mà cậu gửi tôi địa chỉ đi, đó là định vị hiện tại của cậu à?”
“Phải. Nhưng mọi người chỉ cần định vị đến Ủy ban trấn Hoài An là , chỗ đó gần nhà tôi, khu thương mại và khu du lịch cũng đều ở đó.”
Xong xuôi.
Tôi nhanh chóng cúp máy, lập tức ra ngoài tìm chỗ ở của Tô Việt.
Nhưng tôi vẫn quá sơ suất.
Đi bộ theo bản đồ, đến gần khu vực đang xây nhà, tôi mới tá hỏa—
Trước mắt là cả một vùng đang xây dựng, hai ba dãy nhà đều đang sửa lại.
Tìm kiểu gì bây giờ?!
Tôi đúng là tự khổ mình mà.
Con đường toàn lối nhỏ ngoằn ngoèo, liên tục có thợ hồ đi ra đi vào. Tôi ép sát vào tường mà đi, hỏi mấy người, họ chỉ tiếng địa phương Hoài An, tôi nghe không rõ là chỉ trái hay phải, thái độ của họ, chắc chắn họ biết Tô Việt, thậm chí còn nhiệt chỉ đường cho tôi.
Cuối cùng cũng gặp một biết phổ thông, chỉ vào căn nhà bên phải tôi, đã xây đến tầng hai. “Nhà Tô Việt đây đó, hình như nó vừa về rồi, tôi mới gặp nó lúc nãy.”
Tìm là rồi. Tôi vừa đi vừa chụp vài bức ảnh đánh dấu để lát quay lại không bị lạc.
Đi một đoạn, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi.
Tôi giật bắn mình, còn chưa kịp phản ứng thì một mùi hương dưa hấu quen thuộc đã len lỏi vào mũi.
Tôi khựng lại, quay đầu.
Giọng mang theo chút bất đắc dĩ của Tô Việt vang lên: “Lúc nãy cái bóng lén lút này, tôi đã nghi là cậu rồi.”
Tóc cậu ta vẫn chưa khô hẳn, từng giọt nước lăn xuống từ đuôi tóc.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi quên điện thoại, quay về lấy.”
Cậu ta càng lúc càng tiến sát, tôi theo bản năng rút cổ lại, cậu ta thì cúi xuống, dí sát mặt tôi, như không .
“Vậy là cậu lừa tôi đúng không? Không phải mẹ cậu muốn đến chơi, mà là chính cậu. Một mình.”
Cậu ta đưa tay, nhẹ nhàng gỡ kính râm của tôi xuống.
Sau khi nhận câu trả lời trong ánh mắt tôi, đôi mắt của cậu ta một lần nữa va mạnh vào tim tôi.
“Nhưng mà, tôi thực sự rất vui vì bất ngờ này.”
17
Cậu ta muốn dẫn tôi đến một quán ăn nhỏ nổi tiếng trong khu, quán nào cũng xếp hàng dài, đi một vòng vẫn chưa ăn gì.
Cuối cùng, tôi quyết định mua KFC mang về khách sạn ăn.
Vốn dĩ tôi không thấy có gì lạ, cho đến khi vào khách sạn, Tô Việt bị chặn lại.
Quầy lễ tân cầu cậu ta xuất trình căn cước để đăng ký.
Nhân viên lễ tân có vẻ nhận ra cậu ta khó xử, dịu dàng nhắc nhở: “Không mang theo bản gốc thì dùng căn cước điện tử cũng ạ.”
Tôi ôm chặt hộp gà rán, lặng lẽ đeo kính râm lại.
Tô Việt thì cực kỳ bình tĩnh, còn chọc tôi một câu: “Nhìn vẻ mặt cậu kìa, trông cứ như hai ta đang vụng trộm .”
“Cậu đừng có bậy! Tôi cũng là lần đầu tiên đấy!”
Cậu ta nheo mắt: “Lần đầu tiên gì?”
Tôi giả vờ nổi giận, tháo kính râm xuống: “Lần đầu tiên dẫn con trai vào phòng tôi chứ gì nữa!”
“Vậy trước kia đến nhà cậu dạy học, tôi là con à?”
Tôi nghẹn lời, cứng họng không biết gì.
Vừa ăn KFC, Tô Việt vừa nhắc đến chuyện quan trọng:
“Tối nay có điểm thi rồi, cậu nhận thông báo chưa?”
Tôi sững sờ, chiếc hamburger đang cắn dở suýt rơi khỏi miệng.
Tôi bịt miệng, cố gắng nuốt miếng bánh xuống, nôn nóng hỏi: “Hôm nay? Không phải ngày kia sao? Mọi năm đều là ngày kia mà?”
“Cậu không xem thông báo trong nhóm của thầy Mã à? Năm nay có thay đổi, công bố sớm hơn.”
“Nhưng tôi không mang theo laptop!”
“Tôi thấy dưới sảnh khách sạn có phòng internet, tối nay tôi lên đây xem điểm với cậu.”
Trời ơi, tra điểm thi.
Chiếc hamburger trên tay tôi đột nhiên không còn hấp dẫn nữa.
“Cậu lo gì chứ? Chẳng phải cậu vẫn tự tin là mình sao?”
“Cảm giác tự tin và điểm số thực tế là hai chuyện khác nhau! Cậu không lo à?”
Cậu ta lắc đầu: “Tôi đã tự tính rồi, chắc không lệch quá 10 điểm đâu.”
“Chắc chắn đậu vào lớp thực nghiệm rồi?”
“Cũng chưa chắc, còn phải xem điểm chuẩn năm nay thế nào.”
“Tôi còn muốn thi vào Bắc Kinh đây này, sợ không đủ điểm.”
Vừa xong, tôi lại cảm nhận ánh mắt nóng rực của Tô Việt.
Tôi lập tức cúi đầu, cắm mặt vào hamburger tiếp tục ăn.
Ôn Nghi, phải giữ vững tâm lý.
Không thể như con hổ đói vồ mồi .
Phải thật bình tĩnh.
Nhưng Tô Việt không gì thêm, chỉ nhẹ nhàng : “Tối nay kiểm tra điểm là biết ngay. Tôi có linh cảm, điểm số chắc chắn sẽ khiến chúng ta hài lòng.”
Tôi hít sâu, như thể vừa đưa ra một quyết định hệ trọng.
“Nếu điểm số cậu hài lòng, tôi sẽ cho cậu một bí mật. Nhưng cậu phải hứa là không giận.”
18
8 giờ tối, Tô Việt đúng giờ xuất hiện ở sảnh khách sạn. Cậu ta lại thay một chiếc áo thun khác, vẫn mang theo mùi dưa hấu thoang thoảng. Có lẽ chiều nay lại đi phụ giúp xây nhà.
Quầy internet trong khách sạn báo rằng chỉ còn phòng đôi, giá đắt hơn một chút. Lúc đầu tôi không để ý, vừa bước vào, tôi chết sững.
Ánh đèn đỏ mờ ảo, ánh sáng chớp tắt từ đèn LED nhiều màu, ghế sofa hai chỗ ngồi.
Tô Việt cũng có chút khó xử: “Hình như cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Đóng cửa lại, cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu mà không ai lên tiếng trước, mỗi người bật máy tính của riêng mình.
Cuối cùng, Tô Việt hơi lúng túng hỏi: “Cậu, cậu có chơi game không? Còn một tiếng nữa mới tra điểm .”
Tôi lắc đầu: “Không. Hay là xem phim đi, đợi đến giờ.”
“Cũng .”
Tô Việt tìm phim, còn tôi thì căng thẳng đến mức không ngừng lướt điện thoại.
“Nếu cậu thấy đèn hơi chói, bên tường chỗ cậu có công tắc.”
Tôi tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng từ màn hình máy tính, phản chiếu lên gương mặt hai chúng tôi.
Cậu ta chọn một bộ phim hài, âm lượng vừa phải. Phim rất hay, điểm cũng nhiều. Nhưng không biết vì căng thẳng chuyện điểm thi, hay vì Tô Việt ngồi ngay cạnh, mà dạ dày tôi cứ cồn cào khó chịu, đổi tư thế liên tục mà vẫn không thoải mái.
Tô Việt tưởng là mình quá to con, liên tục nhích sang bên cạnh.
“Không phải do cậu đâu. Tôi cứ căng thẳng mỗi khi gặp chuyện lớn, xin lỗi nhé.”
Tôi cố gắng hít thở sâu, tự nhủ trong lòng: Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào.
Cậu ta tôi, rồi khẽ: “Cậu như thế này, tôi cũng hồi hộp theo.”
“Cậu là thần học đấy, hồi hộp cái gì chứ?”
Tô Việt không trả lời, chỉ liếc điện thoại: “Nhóm lớp sôi nổi ghê.”
Tôi nhắm mắt, vứt điện thoại sang một bên: “Tôi không xem đâu! Mấy học sinh giỏi như các cậu chỉ biết khoe điểm, tôi đã tắt thông báo nhóm rồi!”
Còn ba phút nữa.
Tô Việt tắt phim, mở trang tra cứu điểm.
Tôi ôm đầu: “Cậu tra trước đi!”
“Được.”
Tôi không dám , chỉ nghe thấy tiếng bàn phím lách cách.
Đầu tiên là một tiếng: “Chậc.”
“Sao thế sao thế?”
“Hệ thống bị lag.”
“Ở net mà cũng lag?”
“Do lượng truy cập nhiều quá. A, tôi vào rồi.”
Tôi nín thở, đợi cậu ta tiếp. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy cậu ta lên tiếng. Tôi bỗng có linh cảm xấu. Chẳng lẽ cậu ta bài không tốt?
Tôi mở mắt, nhào tới chằm chằm màn hình.
708 điểm.
Tôi nhảy dựng lên, kéo lấy cánh tay cậu ta lắc mạnh: “TRỜI ƠI! TÔ VIỆT CẬU QUÁ ĐỈNH! TOÁN VÀ LÝ ĐỀU ĐƯỢC ĐIỂM TUYỆT ĐỐI!”
Cậu ta nhẹ, chụp màn hình lại: “Vừa rồi tôi chỉ tự điều chỉnh cảm một chút. Cũng tạm ổn. Để tôi gửi cho thầy Mã.”
Gửi xong, cậu ta đăng xuất, quay lại màn hình đăng nhập.
“Ôn Nghi, đến lượt cậu rồi. Sẵn sàng chưa? Để tôi nghiệm thu thành quả dạy học của mình nào.”
Tôi siết chặt nắm tay, gật đầu mạnh.
“Thà chết sớm còn hơn chết muộn! Giải quyết một lần cho xong! Làm đi!”
Lại một tràng tiếng bàn phím vang lên, rồi tiếng phím Enter cuối cùng.
“Ra rồi đấy, Ôn Nghi. Không định thử à?”
“Cậu cho tôi đi, tôi không dám xem!”
“Hay là tự cậu thì hơn. Tôi nghĩ mình cũng không tệ với tư cách là một gia sư đâu.”
Tôi hé một mắt, từ từ ngả người sang phía màn hình.
“605? Đây là tôi à?”
Phản ứng đầu tiên của tôi là Tô Việt nhập sai số căn cước.
Tôi lại ghé sát màn hình hơn, gần như ép Tô Việt vào góc ghế.
605 điểm, hoàn toàn là điểm số của tôi, tôi thi vượt xa mong đợi!
“Aaaa!!!”
Tôi quay ngoắt lại, ôm chặt lấy Tô Việt:
“Trời ơi! Tôi 605 điểm! Tô Việt, có thật không, có thật không?!”
Cậu ta ngả người ra sau, còn tôi thì đè toàn bộ cơ thể lên người cậu ta.
Cậu ta dang tay, cổ bị tôi ôm chặt đến mức gần như ngạt thở, vẫn cố gắng đáp lại tôi: “Đúng, là cậu…”
Mãi đến khi mùi hương dưa hấu xộc vào mũi, tôi mới chợt tỉnh táo.
Tôi lập tức buông cậu ta ra, lùi sang một bên.
Cũng may là đèn đã tắt, cậu ta không thấy gương mặt nóng bừng của tôi.
Không khí trở nên yên lặng.
Tôi nghe thấy tiếng thở có phần gấp gáp của Tô Việt.
Xong rồi, tôi tiêu thật rồi.
Tôi mắt tròn mắt dẹt, cậu ta từng bước từng bước tiến lại gần, mà không thể nhúc nhích.
Tô Việt chống hai tay lên thành ghế, vây chặt tôi trong không gian nhỏ hẹp.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể rõ từng sợi lông mi của cậu ta, thấy cả những xoáy nước trong đáy mắt ấy.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, yết hầu khẽ di chuyển, giọng khàn đi:
“Ôn Nghi, có không?”
19
Nụ hôn của Tô Việt vừa dịu dàng vừa nồng nàn.
Môi cậu ta ướt át, tôi hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Tôi ngửa đầu, buông bỏ hết thảy để đáp lại cậu ta một cách cuồng nhiệt.
Tô Việt đỡ sau cổ tôi, không tôi thấy khó chịu.
Cậu ta hôn môi tôi, hôn tai tôi, hôn mí mắt tôi, chầm chậm hôn xuống cổ, xương quai xanh…
Đến khi bị cậu ta hôn đến mức nhột, tôi bật , khẽ rụt người lại.
Cậu ta dừng lại, nhẹ nhàng bật , rồi vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Tôi ôm lấy tấm lưng rộng lớn của cậu ta.
Ôm nhau rất lâu, cậu ta buông tôi ra, tôi rất nghiêm túc:
“Ôn Nghi, ban đầu tôi định đợi quay lại Dương Bình rồi chính thức tỏ với cậu. Nhưng kế hoạch luôn không theo kịp thực tế. Cậu đến Hoài An tìm tôi, tôi thực sự rất bất ngờ. Tôi biết, chuyện này không thể trì hoãn nữa, đúng người thì không cần đợi đúng lúc.”
“Ôn Nghi, tôi thực sự rất thích cậu. Cậu có thể tôi không?”
“Tôi biết giai đoạn này chúng ta vẫn phải ưu tiên việc học, sẽ tự do hơn trước. Giờ đây, tôi có thể mọi thứ theo trái tim mình. Và ngay lúc này, mong muốn ở bên cậu đã đạt đến đỉnh điểm. Không có điều gì quan trọng hơn chuyện này cả.”
“Hôm sinh nhật, tôi tôi không ước nguyện, vì tôi tin rằng mọi thứ đều do con người tạo nên. Đó chính là lời hứa của tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cậu cảm thấy thoải mái khi ở bên tôi, để cậu tin rằng tôi không phải là một quyết định sai lầm.”
Tôi không để cậu ta hết, giữ lấy mặt cậu ta, hôn lên ba cái thật mạnh.
“Đồng ý, đồng ý! Tôi đồng ý một nghìn lần!”
Bình tĩnh gì chứ, mặc kệ bình tĩnh đi!
Mùi khói thuốc của quán net quá nồng, tôi và Tô Việt quay về khách sạn.
Dựa vào cánh cửa, cậu ta lại áp sát tôi, tiếp tục triền miên.
Tôi luồn tay qua vạt áo thun, chạm vào cơ bụng săn chắc, đắm chìm hoàn toàn trong cơn mê hoặc.
Đúng lúc này, Tô Việt đột nhiên lên tiếng:
“Cậu bảo có bí mật muốn với tôi, là gì thế?”
Tôi giật bắn người, lập tức đẩy cậu ta ra.
Tô Việt ngơ ngác.
Chết rồi.
Sao tôi có thể quên mất chuyện này?!
Lúc đó tôi cũng không nghĩ mình sẽ thi tốt như .
Ôi trời, chủ quan quá rồi.
Nhưng nếu không , thì bây giờ khác xưa rồi.
Giả sử Tô Việt vẫn lén lút streamer, bất kể thế nào, tôi cũng phải hỏi rõ ý định của cậu ta.
Lỡ đâu cậu ta là một tên sở khanh, thì tôi còn có đường lui kịp thời.
Ừm, rất hợp lý.
Tôi vò đầu, đi qua đi lại.
Tô Việt nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, liền nắm lấy cổ tay tôi, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Rất nghiêm trọng à?”
“Trước tiên, tôi tuyên bố rằng tôi không cố ý giấu cậu, tôi chỉ muốn giữ thể diện cho cậu thôi. Không giận.”
“Chỉ cần không phải chuyện chia tay, tôi sẽ không giận.”
“Vậy tôi đây, cậu chuẩn bị tinh thần đi.”
Tôi tiến gần cậu ta, vòng tay ôm lấy eo, chậm rãi vén áo thun lên.
Giọng Tô Việt khàn hẳn đi: “Sớm thế này có phải tốt không?”
Nói xong, cậu ta thẳng tay lột luôn áo, vứt xuống đất một cách bất cần, cúi đầu hôn tôi.
Khoan!
Trọng điểm đâu rồi?!
Lại bị cậu ta hôn đến mất phương hướng!
Trước khi ý thức bị cuốn trôi, tôi đẩy cậu ta ra, rồi đập mạnh tay lên vết bớt ở eo cậu ta.
“Điều tôi muốn chính là cái này! Vết bớt này! Tôi đã thấy nó từ rất lâu rồi, tôi còn từng với cậu là tôi rất thích vết bớt của cậu!”
Tô Việt sững sờ, rõ ràng vẫn chưa tiêu hóa kịp.
“Ở bệnh viện?”
“Không phải bệnh viện! Còn sớm hơn nữa! Trời ơi! ‘Bình an phu nhân’! Mặt nạ Người Nhện!”
Nói xong, tôi co rúm lại trong góc, mặt đỏ như gấc!
Biểu cảm của Tô Việt trở nên cực kỳ vi diệu, cậu ta xoa gáy, khẽ xoay cổ.
Tôi ra rồi—cậu ta đang tua lại toàn bộ sự việc trong đầu.
“A… lần đầu tiên đến nhà tôi, cậu đã phát hiện ra, thế nên mới bỏ chạy.”
“Đêm Giao Thừa, cậu hỏi tôi nhà có bật điều hòa không, rồi gọi tôi ra ngoài, là vì sợ tôi bị lạnh.”
“Cậu khuyên tôi sáng tạo nội dung, thực chất là đang ám chỉ tôi không cần streamer nữa.”
“Thật ra tôi đã hai lần chủ lộ danh tính với cậu, ‘Nhật ký Ôn Nghi’ và tài khoản video của tôi, đều là ‘S’.”
Tôi vỗ tay bồm bộp:
“Đúng rồi đúng rồi! Đúng là học thần, đầu óc xoay chuyển cực nhanh. Đã không giận rồi đấy nhé! Lúc đó tôi chỉ nghĩ chuyện này không thể toạc ra, vì nó quá nhạy cảm. Dù sao đây cũng là bí mật của cậu, nên tôi không gì cả.”
Tô Việt bước về phía tôi.
Tôi bước lùi, không còn đường thoát.
Cậu ta lại siết eo tôi, kéo tay tôi đặt lên vết bớt.
“Nhìn qua màn hình có gì hay chứ?”
Tôi ngơ ngác: “Cậu không giận thật à?”
Cậu ta thản nhiên nhún vai: “Sao tôi phải giận? Tôi chỉ thấy hóa ra chúng ta đã gặp nhau sớm hơn tôi tưởng. Tôi còn chưa kịp vui mừng nữa. Bị cậu sạch sẽ từ lâu rồi, cậu càng phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Nhưng người khác cũng thấy thân hình cậu mà! Sao tôi lại phải chịu trách nhiệm?”
“Nhưng cuối cùng, chỉ có cậu là người ở lại trong phòng stream.”
Tô Việt bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường, lại cúi đầu hôn.
Khi cả hai gần như cởi sạch, cậu ta vẫn dừng lại.
“Tôi thực sự muốn tiến xa hơn, với chúng ta bây giờ, như thế là quá sớm. Ôn Nghi, hãy từ từ nhé.”
Chết tiệt, bất kể là thật hay cho tôi yên tâm, tôi vẫn quá mê cậu ta.
Tôi ôm chặt lấy cậu ta, không buông.
“Vậy tối nay đừng về, ngủ với tôi đi.”
“Đương nhiên.”
Nửa đêm, Tô Việt đăng mấy tấm ảnh tôi chụp, đồng loạt đăng lên nền tảng video ngắn và cả WeChat Moments.
Dòng caption là: “Niềm vui nhân đôi, điểm thi tốt cộng thêm ấy đồng ý rồi.”
Ảnh đều là những bức tôi cầm máy hướng dẫn cậu ta chụp ban ngày, còn bức cuối cùng là ảnh chụp cận cảnh hai chúng tôi trong quán net.
Ngay lập tức, có một bình luận bên dưới.
“Môi công chúa sưng quá, bị ong đốt à?”
Tô Việt trả lời: “Tôi là con ong đó.”
Bên WeChat thì còn náo nhiệt hơn.
Điện thoại Tô Việt rung liên tục.
Tôi giật lấy, tắt âm, bây giờ đến lượt tôi tra khảo cậu ta.
“Giờ thì cậu có thể cho tôi biết lý do ban đầu cậu streamer không? Đây là trang web nước ngoài, tôi không nghĩ là bè hay quan hệ của cậu có thể giúp cậu biết đến nó.”
Tô Việt thành thật : “Lúc học lớp 9, Lương Bân kể cho tôi. Tôi ở cùng ký túc với cậu ta, cậu ta lén mang điện thoại vào, tải đầy phim khiêu dâm với phim 18+. Đó là lần đầu tiên tôi tiếp với mấy thứ đó, tôi không phủ nhận là mình có tò mò. Sau này, cậu ta xem livestream trên một trang web, thế là tôi biết đến nó. Cậu ta còn rằng, nếu tôi lên đó cởi trần nhảy nhót một chút, chắc chắn sẽ có người donate, không cần khổ sở viết bài kiếm tiền lẻ nữa.”
Tôi nghe mà vô ngữ: “Thế rồi cậu tin thật à? Thật sự lên đó uốn éo luôn?”
Tô Việt bật : “Hồ sơ livestream của tôi cậu cũng thấy rồi đấy, chẳng có bao nhiêu buổi cả. Thật sự là tôi không thể mặt dày nổi, cũng không biết nhảy, chỉ có mỗi thân hình là tạm coi . Không giữ nổi fan, nếu không có cậu phát hiện ra tôi, thì ‘công việc ăn’ của tôi cũng chẳng có khởi sắc đâu.”
Tôi lườm: “Công việc ăn cái gì chứ, cậu xem mình là trai bao thật à?! Từ giờ không lên đó nữa!”
Cậu ta bình thản: “Vậy thì cậu cũng bớt xem đi, thật nhé, chất lượng trên đó cũng thường thôi, đừng tốn tiền vô ích.”
Tôi khịt mũi: “Đúng là fan trung thành, phát hiện vấn đề nhanh như chớp.”
Tô Việt chậm rãi tiếp:
“Lúc mới vào cấp ba, tôi sống một mình, thực sự đã có lúc cảm thấy bất an, mơ hồ về tương lai. Không biết gì, tôi lại lên đó, chỉ để ngồi yên một lúc, cởi bỏ bộ đồng phục, cảm giác có phần thoải mái hơn.”
“Sau đó, ‘Bình An phu nhân’ xuất hiện. Cô ấy donate cho tôi, trò chuyện với tôi.”
Tô Việt ôm lấy tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán:
“Cảm ơn cậu nhé, Bình An phu nhân. Vì đã ở lại trong livestream của tôi lâu hơn một chút, khiến tôi và cậu có thể gặp nhau sớm hơn rất nhiều.”
20
Khi đến lúc điền nguyện vọng, điểm số của tôi vẫn hơi thấp hơn dự kiến.
Với thành tích này, không có chuyên ngành nào phù hợp ở Bắc Kinh. Ngược lại, ngành Kỹ thuật Dệt May mà bố tôi và cả Tô Việt đều đánh giá cao, xác suất tôi đỗ rất lớn, vì nó phù hợp với ngành gia đình tôi đang kinh doanh. Nhưng ngành này ở Thượng Hải.
Bắc Kinh – Thượng Hải.
Khoảng cách rất xa.
Trong khi đó, tuyển sinh Bắc Đại và Thanh Hoa gọi điện mời Tô Việt hết lần này đến lần khác. Thủ khoa đồng hạng toàn tỉnh, thành tích người khác ghen tị đến phát khóc.
Dù gì cậu ta cũng chỉ phải chọn một trong hai, chẳng cần phiền não gì mấy.
Còn tôi thì… Tôi biết rõ rằng đến Thượng Hải sẽ là lựa chọn tốt nhất cho tương lai.
Tôi không thể để lu mờ lý trí.
Nhưng xa Tô Việt như , tôi vẫn buồn và hụt hẫng.
Sau khi cân nhắc kỹ, Tô Việt chọn lớp Toán thực nghiệm của Thanh Hoa.
Còn tôi, khi đến lượt điền nguyện vọng, cậu ta bảo tôi đừng vội, có chuyện muốn bàn bạc.
“Tài khoản couple? Thật không đấy?”
“Cậu nghĩ tôi đang à?”
“Tôi muốn dùng tài khoản này để ghi lại cuộc sống của hai đứa mình. Chúng ta đều ở trong nước, cậu đừng buồn quá. Trước hết, cậu là Ôn Nghi, rồi sau đó mới là của Tô Việt. Cậu không cần lo lắng về tôi, tôi không rời xa cậu đâu. Cậu cũng phải tin tưởng tôi, không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi :
“Ít nhất, mỗi tháng chúng ta phải gặp nhau một lần. Không để tôi không tìm thấy cậu.”
Tô Việt hôn lên mặt tôi:
“Ôn Nghi, tôi tin chúng ta có thể đi đến cuối cùng.”
Sau khi cả hai cùng đỗ đại học, Tô Việt đổi tên tài khoản “S” về tên thật của mình.
Phần giới thiệu trên trang chủ chỉnh thành: “Nhật ký Ôn Nghi”, còn tag tôi vào.
Sau khi nhập học chưa lâu, ảnh quân sự của Tô Việt bị truyền lên mạng, bất ngờ sốt.
Người ta tìm ra tài khoản của cậu ta, rồi lần lượt đào bới điểm thi xuất sắc và gia thế của tôi.
Cứ như , tài khoản dần nổi lên.
Tô Việt bắt đầu nhận hợp đồng quảng cáo, vì quá bận với các thí nghiệm, không có thời gian xử lý, nên chuyển cho tôi quản lý.
Tần suất cập nhật không nhiều, nội dung khá đa dạng.
Ngoài những video, ảnh chụp khi chúng tôi đến thăm nhau, cậu ta còn cập nhật cuộc sống trong phòng thí nghiệm, đôi khi lại đăng những câu chuyện ngẫu hứng về tôi.
Phong cách caption của cậu ta vẫn như cũ.
“Hôm nay, Ôn Nghi với tôi là ấy nhuộm vải bị loang màu. Tôi thấy cũng đẹp mà, bảo ấy gửi qua cho tôi khăn trải bàn thí nghiệm. Đúng lúc tôi đang thiếu một cái.”
“Ôn Nghi hôm nay có vẻ hơi cáu kỉnh. Tôi đã gần một tháng chưa gặp ấy rồi, nhớ ấy quá, thế là tôi bay một chuyến đến Thượng Hải.”
“Công thức toán rất đẹp, vẫn kém Ôn Nghi một chút.”
“Lần đầu tiên cãi nhau trong đời, đối tượng là giáo sư. Cuối cùng phát hiện, hóa ra là tôi tính sai thật.”
Rồi đến một ngày—
“Hôm nay, tôi và Ôn Nghi đến Anh. Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, có rất nhiều cảm . Ngày xưa khi ấy lên kế hoạch đến Anh, trong tương lai của ấy vốn không có tôi. Nhưng không sao, từ giờ về sau, trong mọi kế hoạch của ấy đều có tôi. Bởi vì—
Chúng tôi đến đây để chụp ảnh cưới.
Chúng tôi sắp kết hôn rồi.”*
(Hoàn.)
Bạn thấy sao?