Bạn Cùng Phòng Bảo [...] – Chương 29

Tôi còn nhớ vào đêm giao thừa năm tôi 16 tuổi..

Tôi bị sốt vẫn mua trái cây về nhà thăm mẹ.

Vì bị bệnh, tôi mệt mỏi, mặt mũi tái nhợt.

Mẹ tôi mỉa mai,

"Hôm nay là đêm giao thừa, con bày cái vẻ ốm yếu đáng thương này cho ai xem?"

"Hứa Nhân, mẹ cho con biết, học phí và chi phí sinh hoạt sắp tới là do bố con lo, mẹ sẽ không bỏ ra một đồng nào đâu.”

Mẹ nhận lấy trái cây của tôi, mời tôi vào ăn cơm.

Nhưng từ đầu đến cuối, mẹ không với tôi một câu nào.

Bà luôn gắp thức ăn cho em tôi, bảo nó ăn nhiều vào.

Em tôi mẹ một cái, rồi gắp đùi gà trong bát mình đưa cho tôi,

"Chị em học hành vất vả rồi, chị ăn đi, chị gầy đi nhiều lắm rồi đó.”

"Chị con không học hành vất vả, chẳng qua đầu óc chị con toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh vớ vẩn.”

Mẹ tôi lườm tôi một cái,

"Con ăn phần của mình đi, đừng quan tâm đến nó."

Tôi như ngồi trên một đống lửa, ăn mấy miếng thì tôi xin phép mẹ về.

Kể từ đó, tôi không bao giờ đến nhà mẹ nữa.

Mỗi dịp lễ Tết, tôi đều trải qua một mình.

Có lẽ vì thấy sự lo lắng và do dự hiện rõ trên mặt tôi, Chu Trạch Xuyên nắm lấy tay tôi, mím môi.

"Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Anh kéo tôi vào lòng, đặt trán tôi lên trán , nhẹ nhàng .

"Bọn họ sẽ rất thích em. Nhân Nhân, em là một rất đáng ."

Chu Trạch Xuyên đã đúng.

Sau khi gặp mặt, bố mẹ ấy không hề có vẻ bề trên của những gia đình giàu có mà rất thân thiện, hỏi tôi muốn ăn món gì và không thích ăn món nào không.

"Dì sẽ nấu ăn nhanh thôi, Nhân Nhân à, nếu đói thì ăn tạm một miếng bánh trung thu nhé."

Mẹ của Chu Trạch Xuyên mỉm tôi.

"Trong kỳ nghỉ hè, dì đã nghe Tiểu Xuyên nhắc đến cháu rồi. Nó sợ cháu hoảng sợ, nên không dám về thân phận thật của mình."

"Lúc đó, thằng bé cứ như một đứa trẻ đang , hàng ngày cứ cầm điện thoại nó lại ."

"Cháu có thể ở bên thằng bé, cả nhà dì đều rất vui mừng."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...