Bạn Cùng Phòng Mê [...] – Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ta vừa thốt ra những lời này, hướng gió của dư luận lập tức xoay chiều, vô số người coi Lâm Vi là người hùng chống lại bạo lực mạng. 

 

Thậm chí là sau khi kết thúc livestream,Trần Húc thậm chí còn lập tức đăng bài trên diễn đàn trường, thông báo thời gian và địa điểm livestream, khẳng định một cách chắc chắn rằng lần này, Lâm Vi sẽ thành công trong việc xoay chuyển thế.

 

Trong lần thử thách livestream này, tôi không có lý do để vắng mặt, ngược lại, tôi còn tự quấn mình cho kín, xuất hiện ngay tại đó. 

 

Lâm Vi thấy tôi chỉ lộ ra đôi mắt thì giả vờ giả vịt mở miệng: “Dao Dao, chị bệnh nặng thế này mà còn đến ủng hộ em, em thật sự rất cảm .”

 

Nói rồi, Lâm Vi bảo nhân viên mang cho tôi một chiếc ghế, để tôi ngồi ở vị trí gần ta nhất, cũng là nổi bật nhất. Mọi người nhìn tôi với vẻ cực kỳ ghét bỏ, thi nhau lùi lại, nhường ra một khoảng trống lớn.

 

Tay chân của Lâm Vi cười cợt, mở miệng: “Đây là ghế VIP đặc biệt đó nha, ai đó phải mở to mắt ra mà nhìn rõ xem Vi Vi nhà chúng tôi dùng thực lực vả mặt mấy kẻ anti-fan các người thế nào!”

 

Livestream bắt đầu, sau khi người dẫn chương trình giới thiệu luật chơi và các công chứng viên, một chiếc đĩa được đặt trước mặt Lâm Vi. Trên đĩa là một quả ớt đỏ đến mức ngả đen, bề mặt lồi lõm. Đó là Carolina Reaper, loại ớt cay nhất thế giới.

 

Lâm Vi cầm lấy quả ớt đó, trưng bày nó trước ống kính một chút rồi sau đó, ta cắn một miếng.

 

Tôi mỉm cười. Ở một góc mà tất cả mọi người không nhìn thấy, tôi lặng lẽ cho một viên kẹo bạc hà mát lạnh tột độ vào miệng.

 

Kiếp trước, tôi hoàn toàn không biết gì về năng lực này, chỉ bị mà chịu đựng đau đớn. Nhưng sau khi sống lại, tôi của kiếp này đã hiểu rõ bản chất của sự “chuyển dịch tổn thương” này. 

 

Chỉ cần tôi tỉnh táo về mặt ý thức, chủ từ chối, nỗi đau này sẽ không có nơi nào để đi mà chỉ có thể phản lại kẻ thi triển. Kẹo bạc hà không phải thuốc giải, mà đó là “mỏ neo tinh thần” mà tôi tự đặt cho mình, nhắc nhở tôi giữ sự tỉnh táo.

 

Lâm Vi - người vẫn luôn để ý đến tôi, không thể tin nổi mà trợn tròn mắt.

 

Không cho ta kịp phản ứng, đột nhiên, người quay phim đang cầm máy quay kêu lên một tiếng trong sự kinh ngạc: “Cô Lâm Vi! Sao mặt lại đỏ thế kia!”

 

Tất cả mọi người đều thi nhau ngoái nhìn. Họ chỉ thấy mặt Lâm Vi sưng tấy thành màu gan lợn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, gân xanh trên trán ta nổi lên từng đường.

 

“Nước…” Khó khăn lắm, ta mới thốt ra một chữ.

 

Trần Húc vội vàng đưa một chai sữa cho ta, Lâm Vi lại gạt nó đi, ghì chặt cổ mình bằng hai tay.

 

Trong không khí bỗng nồng nặc mùi ớt cay đến mức khiến người ta cảm thấy ngạt thở. Mọi người đều vô thức giơ tay bịt mũi.

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-cung-phong-me-an-cay-ma-toi-phai-chiu-kho-ca-doi/chuong-4.html.]

Trần Húc đứng gần Lâm Vi nhất, mùi ớt đó xộc thẳng vào não hắn.

 

Hắn lùi lại một bước theo bản năng: “Em sao thế? Dù có diễn thì cũng đâu cần phải nhập vai đến thế chứ?”

 

Ánh đèn trong phòng thu này của đài truyền hình sáng trưng, không thể che giấu bất kỳ chuyện gì. Lúc này, môi Lâm Vi đã sưng to như hai cây xích, những giọt mồ hôi to như hạt đậu hòa lẫn nước mắt và nước mũi mà chảy đầy mặt ta.

 

“Aaaaaaa!” Cô ta kêu lên thảm thiết, ngã cả người khỏi ghế, điên cuồng lăn lộn trên sàn: “Bụng tôi! Đau quá! Nóng quá!”

 

Cô ta như phát điên mà xé toạc quần áo của mình, lao thẳng về phía tôi: “Là do cậu giở trò! Giang Dao! Là do cậu giở trò đúng không?!”

 

Thấy tôi bình an vô sự, thậm chí là sắc mặt của tôi còn hồng hào hơn lúc nãy thì suy đoán trong lòng Lâm Vi càng thêm chắc chắn: “Là cậu tớ!”

 

Tôi giả vờ sợ hãi mà rụt về phía sau, giọng nói cũng đang run rẩy: “Cậu đừng qua đây!”

 

Thấy tôi dám tránh, Lâm Vi càng thêm điên cuồng, ta khẳng định là tôi đã hỏng chuyện tốt của mình. 

 

Tôi nhân cơ hội đó mà lùi lại, khuỷu tay tôi vô chạm vào một chai nước suối bên cạnh khiến nó đổ xuống, nước trong chai cũng theo đó mà đổ lênh láng trên sàn. Khi Lâm Vi xông tới, ta trượt chân, toàn thân ngã mạnh xuống đất.

 

Phòng thu lập tức trở nên náo loạn hết cả lên. Lâm Vi như vớ được cọng rơm cứu mạng mà ôm chặt cứng cẳng chân Trần Húc. Trần Húc sững sờ: “Em buông ra! Em điên rồi à?”

 

Tôi thở dài: “Trần Húc, dù gì thì cũng là cán bộ Hội Sinh viên, chẳng lẽ không nhìn thấy là bây giờ, hình của Lâm Vi rất nguy hiểm sao? 

 

Hai người là người của nhau, bây giờ, ấy đau khổ như vậy, sao lại có thể đẩy ấy ra? Vì sự an toàn của mọi người, cũng vì tính mạng của Lâm Vi, mau đưa ấy đến bệnh viện đi.”

 

Lâm Vi tức điên lên: “Không phải là tác dụng phụ nên chuyển sang thân cậu sao?! Tại sao cậu vẫn bình an vô sự?!”

 

Khá nhiều phóng viên truyền thông đã giơ điện thoại và máy ảnh lên và bắt đầu chụp ảnh một cách điên cuồng.

 

Tôi lại không hề sợ hãi ống kính, chỉ nhìn Lâm Vi với vẻ mặt ngạc nhiên: “Tôi vẫn luôn khỏe mạnh mà, chỉ là trước đó, dạ dày tôi không được thoải mái thôi.”

 

Lâm Vi muốn xông lên cấu xé tôi, tôi hét lên rồi trốn ra phía sau công chứng viên: “Người ấy dính ớt, đừng để ấy lại gần tôi!”

 

Vài người bảo vệ tốt bụng lập tức tiến lên, khống chế Lâm Vi. Lâm Vi ra sức giãy giụa hoàn toàn vô ích.

 

Những sinh viên khoa tiếng Trung đi cùng với họ đều ngớ người ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...