Bạn Cùng Phòng Mê [...] – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi cảnh sát đến trường để tìm hiểu hình, tôi đã kể cho họ nghe tất cả những gì mà mình biết, chỉ giấu chuyện sống lại. Nghe những miêu tả kỳ lạ đó của tôi, cảnh sát cũng không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ nói là sẽ ghi chép lại vào biên bản vụ án.

 

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, cũng có rất nhiều chuyện không thể giải thích bằng lẽ thường và khoa học. 

 

Nhưng tất cả những chuyện ấy có một điểm chung: đó là bất kỳ kẻ vi phạm pháp luật nào khiến lợi ích của người khác bị xâm phạm thì tuyệt đối sẽ không được tha thứ một cách dễ dàng.

 

Sau khi Lâm Vi và Trần Húc vào tù thì cuối cùng, cuộc sống của tôi cũng bình yên trở lại. Vì tâm dưỡng bệnh nên dạ dày của tôi cũng từ từ hồi phục. 

 

Chỉ là mẹ của Trần Húc - người dì từng ôn hòa và nhân từ với tôi - đã đến trường tìm tôi một lần. Bà ấy tiều tụy đi nhiều, hai bên thái dương bạc trắng tóc. Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt của bà đầy tơ máu.

 

“Giang Dao, dì biết A Húc nhà dì đã có lỗi với con.” Bà ấy vừa dứt lời thì đã định quỳ xuống trước mặt tôi.

 

Tôi vội vàng đỡ lấy bà ấy: “Dì ơi, dì đừng vậy.”

 

“Dì cầu xin con, con bảo những người đó rút đơn kiện được không? A Húc chỉ là hồ đồ trong nhất thời thôi, nó không phải đứa trẻ hư! Nó không thể đi tù, cuộc đời thằng bé không thể cứ thế mà bị hủy hoại được!”

 

Tôi nhìn bà ấy, nhớ lại kiếp trước, khi tôi nằm trên giường bệnh, bà ấy đến thăm tôi với bộ mặt kiêu ngạo, xa cách đó: 

 

“Giang Dao à, sau này, Trần Húc nhà dì sẽ nên việc lớn, e là cái thân này của con sẽ trở thành đá cản trên con đường mà nó đi. Dì thấy thôi thì hủy chuyện hôn nhân của hai đứa luôn đi.”

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-cung-phong-me-an-cay-ma-toi-phai-chiu-kho-ca-doi/chuong-6-het.html.]

Hiện tại, tôi nhẹ nhàng gỡ tay bà ấy ra, đáp với giọng điệu bình tĩnh: “Dì ơi, người hủy hoại ta không phải tôi, mà là chính bản thân ta.”

 

Hắn ta và Lâm Vi đã bao nhiêu người, đây là báo ứng mà hắn ta đáng phải nhận.

 

Mẹ của Trần Húc như bị rút hết sức lực mà khụy xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

 

Tôi không nhìn bà ấy thêm một lần nào nữa, xoay người rời đi. Mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của mình.

 

Trong tù, Lâm Vi cũng chẳng dễ chịu gì, nghe nói vì bị suy dinh dưỡng lâu ngày và vấn đề tâm lý, mà cạn kiệt sức lực, suốt ngày lừ đừ, thiếu sức sống, trở thành đối tượng bị tù bắt nạt. Vẻ đẹp và vóc dáng mà ta từng tự hào đều đã trở thành mây khói thoảng qua.

 

Tôi không bao giờ gặp lại họ nữa. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi dựa vào thành tích xuất sắc và kinh nghiệm thực tiễn phong phú mà vào trong một công ty truyền thông hàng đầu. Tôi nỗ lực việc, dựa vào năng lực của bản thân mà từng bước lên đến vị trí Giám đốc dự án.

 

Những người từng tôi đều đã nhận được sự trừng xứng đáng. Còn tôi thì cuối cùng cũng có thể trút bỏ mọi phòng bị và thù hận, sống vì chính mình.

 

Vào một buổi chiều nắng đẹp, tôi đứng trước cửa sổ kính sát đất của văn phòng mình mà nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập, cảnh đời sống nhộn nhịp bên dưới. 

 

Một bóng dáng quen thuộc, khiến ánh nhìn của tôi chững lại: đó là mẹ của Trần Húc. Bây giờ, bà ấy còn già hơn mấy năm trước, đang run rẩy phát tờ rơi ở ven đường.

 

Tôi không bước qua đó, chỉ lặng lẽ nhìn. Có những người, có những chuyện đã qua rồi thì thật sự là đã qua rồi. Còn tôi thì cuối cùng cũng có thể bắt đầu lại từ đầu thật rồi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...