Bạn Thân Mỹ Nhân [...] – Chương 1

(LƯU Ý: CÓ THAY ĐỔI XƯNG HÔ MỘT CHÚT SO VỚI BẢN GỐC ĐỂ PHÙ HỢP HƠN)

______

 

Bạn trai đang đương thì đột nhiên đề nghị chia tay, sau đó, tôi lại vô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hắn và người thân nhất của mình.

 

“Rõ ràng đã chỉ cần chia tay với Mộng Đồng, em sẽ ở bên mà!”

 

Biểu cảm của Bạch Lễ lạnh lùng, đôi mắt thường ngày trông vô cùng ấm áp giờ đây cũng trở nên lạnh lẽo tựa khối băng.

 

Cô ấy nhạt, đôi mắt xanh thẳm từ biển cả tên kia từ đầu đến chân, thái độ khinh bỉ như đang thấy một thứ rác rưởi không đáng nhắc tới.

 

“Tôi những lời đó khi nào? Là tự muốn chia tay với Tiểu Đồng mà thôi.”

 

Mãi cho đến khi người thân nhất của tôi, một người cá, biến thành nam giới, tôi mới biết rõ lý do ấy luôn muốn cướp đi tất cả những người khác giới xung quanh mình.

______

 

1.

 

Tôi hiện đang học tại một trường đại học và ở trong ký túc xá một phòng hai người.

 

Là một trong những con dân thuộc chủng tộc loài người đông đúc trên thế giới này, tôi dù ở bất kỳ khía cạnh nào cũng không có gì nổi bật.

 

Xuất thân bình thường, ngoại hình bình thường, năng khiếu bình thường, và quỹ đạo cuộc sống cũng bình thường nốt.

 

Tôi giống như đại đa số người khác, một cục bông nhồi gối, luôn thiếu linh hoạt, khi đặt vào bất kỳ chiếc hộp nào, cũng có thể trở thành thứ chất liệu phù hợp lấp đầy hình dạng của chiếc hộp đó.

 

Ngược lại hoàn toàn với tôi, cùng phòng lần này lại là một người cá đẹp đẽ, duyên dáng và vô cùng hiếm có.

 

Trong xã hội phân chia chủng tộc thành 3 bậc này, người cá theo lẽ đương nhiên gắn liền với danh hiệu quý tộc cao nhất.

 

Cô ấy tên là Bạch Lễ, một nàng cá gần như hoàn hảo.

 

Mái tóc xoăn màu bạc tự nhiên, thân hình mảnh mai cao ráo, đôi mắt tỏa sáng, xanh thẳm tựa đại dương, cùng giọng trong trẻo và êm ái.

 

Điều thu hút sự ý hơn cả là vẻ ngoài kia.

 

Giống như một báu vật lộng lẫy đáng trưng bày trong lồng kính.

 

Cô ấy chính là tác phẩm xuất sắc nhất của Đấng Tạo Hóa.

 

Chủng tộc Người Cá vốn đã sánh ngang với tộc Tiên về sắc đẹp, và Bạch Lễ lại là người nổi bật bậc nhất trong số họ.

 

Chỉ cần Bạch Lễ xuất hiện, mọi ánh sẽ mến hướng về ấy, bản thân thì chỉ cần hưởng thụ sự ý của mọi người.

 

Trong thời đại mà tài nguyên luôn đầy đủ này, mỗi chủng tộc đều phân chia khu vực riêng của mình.

 

Hầu hết mọi người không có áp lực về công việc hay cuộc sống, thời gian dư thừa đều dùng để hưởng thụ niềm vui.

 

Họ sẵn sàng nuông chiều ông trời ưu ái này.

 

Ngày tôi trở thành cùng phòng với Bạch Lễ, tính cách dịu dàng và vẻ ngoài xinh đẹp của ấy đã thu hút tôi, con người ai cũng đều cái đẹp, và tôi cũng không ngoại lệ.

 

Cô ấy rất xuất sắc, tôi vốn nghĩ rằng hai người chúng tôi còn có thể trở thành những người thật tốt.

 

Ban đầu, quả đúng là như .

 

Dù đi đâu chúng tôi cũng luôn bên nhau, tôi biết rõ ấy trời sinh ưu ái đến mức nào, nên khi đứng cạnh, bản thân sẽ trông như một đứa người hầu nền.

 

Ban đầu tôi không bận tâm lắm, cho đến khi có ai đó đăng ảnh Bạch Lễ lên mạng, tạo ra một làn sóng lớn, và trong ảnh, theo một cách tầm thường tôi đang đứng cạnh ấy tự nhiên bị kéo ra so sánh, chịu đựng lời lẽ chế giễu, mỉa mai.

 

Khi thấy những bình luận đó, tôi không thể phân biệt rõ mình đã cảm thấy thế nào.

 

Buồn bã, đau khổ, tủi thân, tổn thương, tức giận....

 

Nhưng có ích gì đâu? Họ lạnh lùng đến mức dẫm đạp lên một vô tội như tôi xuống bùn chỉ để nâng một khác lên cao.

 

Bạch Lễ an ủi tôi không nên để ý đến những người đó, rằng vì họ ăn no rửng mỡ mà thôi.

 

Giọng nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi , người như sao có thể đồng cảm với tôi cơ chứ? Cô ấy mãi mãi không thể đồng cảm với cảnh khó xử và đau khổ của tôi.

 

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghen tị với Bạch Lễ.

 

Tôi cố gắng tránh xa Bạch Lễ, ấy lại không hề hay biết, mỗi ngày vẫn bám lấy tôi, dù đi ra ngoài cũng sẽ mang đồ ăn hoặc vài món quà nhỏ về cho tôi.

 

Bạch Lễ quá tốt, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy mình là một người hèn hạ vô cùng.

 

Tôi cảm thấy xấu hổ, để an ủi lương tâm, tôi cố gắng phớt lờ cảm thật và lại gần ấy.

 

Bạch Lễ không nhận ra điều gì, kể cả việc tôi từng muốn tránh xa .

 

Nhưng sự chênh lệch giữa hai người vẫn tiếp tục.

 

Khi tôi ra ngoài cùng Bạch Lễ, những người khác giới luôn ân cần ủng hộ .

 

Trong nhà hàng, họ sẽ mời Bạch Lễ ăn, trên tàu điện ngầm, họ sẽ nhường chỗ cho Bạch Lễ, ngay cả khi đi chợ đêm cũng sẽ có trẻ con đến tặng hoa cho ấy.

 

Còn tôi thì không có một điều gì.

 

Tôi không ghen tị với những lợi ích mà ấy có nhờ ngoại hình, mà tôi tức giận vì sự bất công này.

 

Tại sao mời ấy ăn thì phải bàn tán sau lưng tôi? Tại sao nhường chỗ cho ấy lại cố ý đẩy tôi ra? Tại sao tặng hoa cho ấy lại phải so sánh chúng tôi với nhau?

 

Không nhiều lí do đến .

 

Đơn giản là nếu tôi đứng cạnh những người bình thường khác, tôi vô tội.

 

Nhưng của tôi quá xuất sắc, những khuyết điểm bình thường của tôi trong mắt người khác bị phóng đại lên gấp nhiều lần.

 

Cuộc sống đại học mà tôi mong đợi đã thay đổi hoàn toàn, vì không đủ xinh đẹp, nên khi Bạch Lễ hưởng những lời khen hoa mỹ, tôi phải chịu đựng vô số ác ý không ngừng từ người lạ.

 

Tôi chỉ là một chưa đủ mạnh mẽ về tâm lý, chưa từng lăn lộn trong xã hội khắc nghiệt, không biết thế nào để giải quyết những vấn đề này.

 

Tôi oán giận những người hạ thấp mình, cũng oán trách Bạch Lễ.

 

Rõ ràng gia đình ấy giàu có như , tại sao còn phải chen chúc ở ký túc xá này cơ chứ?

 

Nếu từ đầu không bị phân vào cùng phòng với Bạch Lễ, tôi đã không phải chịu đựng những tai ương không đáng có này.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...