Bạn Thân Mỹ Nhân [...] – Chương 10

10.

Tôi ngủ không yên giấc, mồ hôi túa ra khắp người, quần áo dính chặt vào da thịt như một lớp da bị lột không thể gỡ ra, khiến toàn thân cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Bản thân dường như đã mơ thấy một điều gì đó rất tồi tệ, cuối cùng tôi mở mắt ra và thấp thoáng thấy một người đang đứng bên giường mình.

Chỉ là một bóng hình mờ ảo, không thể rõ, trong màn đêm dày đặc, bóng dáng đó trông như một hồn ma, ngay cả quần áo của nó cũng tan chảy thành những làn hơi nước mờ ảo.

“Rầm” một tiếng, cái lạnh ẩm ướt quấn lấy cơ thể tôi, khiến tôi như rơi xuống vực sâu vô tận.

Tôi theo phản xạ muốn hét lên, ngay giây sau, miệng đã bị người đứng cạnh giường dùng tay bịt chặt lại.

Tôi bắt đầu vùng vẫy, sau đó bị người kia đè xuống.

Có sức nặng cơ thể, không phải ma, mà là người.

Mái tóc dài mềm mại lướt qua mặt tôi, còn thoang thoảng một thứ mùi hương đặc trưng.

Khi đã quen với bóng tối, cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng rõ khuôn mặt đang đỏ ửng, đôi mắt tràn đầy hưng phấn của người đó.

Trông giống Bạch Lễ, mà cũng dường như không phải ta.

Sức mạnh của người đó rất lớn, ta giữ chặt tôi dưới thân, khiến tôi không thể cử .

Tôi chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm ưm” yếu ớt.

Giờ đây, ta trông không còn giống như người đang sốt yếu ớt nữa, tôi biết mà, ta chỉ là đang giả vờ để lấy lòng thương của người khác thôi!

Tôi rất muốn cắn ta, miệng đã bị bóp chặt, không thể mở ra .

“Đừng cử .”

Một giọng trầm thấp, hưng phấn đến run rẩy vang lên.

Tôi sững sờ.

Trong bóng tối, đồng tử của tôi co lại vì kinh ngạc, đối diện với một đôi mắt xanh thẳm.

Ánh xanh ấy dường như còn lẫn chút sắc đỏ.

Giống như có một giọt mực đỏ rơi vào trong đó, từ từ lan ra, biến thành những tu giương nanh múa vuốt, bóp nghẹt hơi thở của tôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đang khống chế tôi là một nhân ngư.

Là một nhân ngư giống đực.

Nhưng trong trường học này, chỉ có mỗi Bạch Lễ là nhân ngư, một nhân ngư xinh đẹp và thanh nhã.

Chỉ mới vài giờ trước, ta vẫn còn ở cùng phòng ký túc xá với tôi, yếu ớt và đau khổ gọi tên tôi, hy vọng tôi giúp đỡ.

Nhưng tôi đã chọn cách ngơ, để ta tự sinh tự diệt.

Tôi thật tàn nhẫn, việc tôi vừa chẳng khác gì Bạch Lễ - kẻ độc ác và giả dối kia.

Tôi đoán rằng bây giờ đã khoảng 10 giờ tối, vì bên ngoài hành lang rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, dù có kêu cứu thật to cũng chẳng ai đến giúp.

Tôi không muốn nghĩ đến lý do tại sao trong ký túc xá lại xuất hiện một nhân ngư đực, bản năng sinh tồn thúc giục tôi vùng vẫy dữ dội, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của ta.

Nhưng sức mạnh của ta quá lớn, mặt tôi bị bóp đến đau đớn.

Không khí vốn nên trở nên mát mẻ vào ban đêm giờ đây lại trở nên nóng bức, dường như bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó.

Những luồng hơi nóng quấn lấy từng sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán, tôi chợt nhận ra, đó chính là hơi thở của nhân ngư đang nằm trên người mình.

Anh ta đang phấn khích, tôi cảm nhận điều đó.

Chợt nhớ ra, từng có một buổi học về tập tính của các loài sinh vật, giáo viên đã nhắc đến một điều.

Những người thú chưa hoàn toàn thoát khỏi bản năng của loài, thường có hiện tượng quay về bản chất thật, họ sẽ bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài hoặc theo từng mùa, từ đó mất kiểm soát lý trí và kích hoạt bản năng sinh sản vốn có của vật.

Đó là điều mà sách giáo khoa gọi là thời kỳ phát dục.

Tôi nhận ra rằng, người cá này đang muốn xâm phạm tôi.

Tôi bật khóc, cơ thể run rẩy.

“Bạch Lễ!”

Tôi nghe thấy tiếng của ta.

“Phải, là tôi đây. Tiểu Đồng... tôi đi, tôi giỏi hơn những người đàn ông đó, tôi sẽ khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, tôi cậu.”

Chữ “” của ta ra thật trầm lắng và dai dẳng, giống như một tiếng sấm kinh hoàng, đánh tan tia hy vọng cuối cùng của tôi.

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

Bạch Lễ? Sao có thể là Bạch Lễ ?

Rõ ràng Bạch Lễ là một , ta đã ba lần cướp đi bè và người của tôi!

Giờ đây lại tự với tôi, ta chính là một người đàn ông, thậm chí còn tôi, muốn xâm phạm tôi.

Điên rồi! Thật sự điên rồi!

Mọi thứ đều rối tung lên, giống như một trò chơi vốn đang ổn định bỗng dưng gặp bug, mọi thứ bắt đầu trở nên hỗn loạn, không còn nằm trong vùng kiểm soát.

Tại sao lại đối xử với tôi như thế này?

Tôi phải sao để chấp nhận đây?

Người tốt đã từng thân thiết nhất lại không lời nào giấu giếm lại cướp đi bè của tôi, khiến tôi bị nhục mạ, bị nghi ngờ, rồi cuối cùng lại biến thành một người đàn ông, rằng ta tôi.

Điều khiến tôi không thể hiểu nổi nhất là, ta đã từng tổn thương tôi như thế, tất cả chỉ vì cái gọi là .

Để chiếm hữu tôi, ta đã cướp đi tất cả những gì thuộc về tôi, khiến tôi lập, không còn ai bên cạnh, để người mà tôi có thể dựa vào chỉ còn lại mỗi ta.

Chỉ là kế hoạch của ta đã thất bại, không ngờ rằng tôi sẽ phát hiện ra những gì ta đã , còn cố gắng chống lại ta đến cùng.

----

Bạch Lễ đã mệt rồi, hắn không muốn chơi trò chơi nhàm chán này với nữa.

Khi đối mặt với cơn sốt phân hóa, thần trí không còn tỉnh táo, Bạch Lễ cảm thấy niềm hân hoan chưa từng có.

Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thôi.

Chỉ cần vượt qua, hắn sẽ dạy một bài học ra trò.

Giống như bây giờ, cảm của hắn dâng trào, hóc môn nam tính điên cuồng lan tỏa trong không khí.

Hắn áp sát từng bước, khi Mộng Đồng đang nước mắt giàn giụa, dùng ánh mắt cầu xin hắn, hắn phấn khích đến nỗi không thể kiềm chế biểu cảm trên mặt mình.

“Tôi cậu, tôi cậu nhiều lắm.”

Trước khi Mộng Đồng ngất đi, hắn nhẹ nhàng cúi xuống bên tai , đầy cảm gọi tên hết lần này đến lần khác.

----

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...