Tôi cũng muốn cắt đứt quan hệ với Bạch Lễ, như tôi sẽ có lý do để rẽ hướng, sống một cuộc sống bình thường thuộc về riêng mình.
Mỗi khi nghĩ như , lòng tốt của nàng mỹ nhân ngư kia lại khiến tôi nghi ngờ liệu vấn đề có phải nằm ở chính bản thân mình hay không.
Bạch Lễ không sai, tại sao tôi lại oán trách ấy? Là do tôi không thể tự mình tìm nơi giải tỏa, đó chính là vấn đề của tôi.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân.
Cho đến một ngày, mối đầu cùng trường của tôi lại đột ngột đề nghị chia tay.
Lý do chia tay rất đơn giản: Hết cảm, chán rồi.
Tôi khó lòng chấp nhận kết quả này, chúng tôi đã bên nhau từ thời cấp ba, ấy cũng là con người, đối xử với tôi rất tốt.
Vào mỗi dịp lễ quan trọng, hai người đều sẽ ước nguyện mãi mãi bên nhau.
Tôi đã tin vào nó, ấy lại phản bội lời hứa giữa chúng tôi.
Những lời cầu xin vẫn không có tác dụng, ánh mắt ấy tôi vô cùng lạnh lùng và xa lạ, còn hiện rõ cả sự chán ghét tột cùng.
Vì , tôi cũng tự mình học cách buông tay, chỉ là vết thương khi chia tay kia quá lớn, khiến bản thân chật vật khóc lóc suốt mấy ngày trong phòng.
Những ngày đó, Bạch Lễ đều luôn bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi tôi.
Tôi đã nghĩ, ấy thật là một tốt, tại sao bản thân lại từng có ý nghĩ xấu xa như ? Đúng là một người tồi tệ mà.
Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn, trong những ngày chữa lành vết thương, tôi không thể rời khỏi Bạch Lễ, luôn cần ấy ở bên cạnh để cảm thấy dễ chịu hơn.
Bạch Lễ rất chiều chuộng tôi.
Cô ấy có nụ dịu dàng, sẽ ôm tôi vào lòng khi tôi khóc không thành tiếng, an ủi tôi bằng giọng như ngọt ngào như đang ở trên thiên đường.
Vòng tay mềm mại thơm ngát kia chính là liều thuốc xoa dịu nỗi buồn tốt nhất.
Cô ấy không ngừng khen ngợi tôi, rằng tôi là một tốt, dễ thương.
Còn đó không phải lỗi của tôi, mà là vì ta không có mắt .
Tôi tin.
Tôi thật sự tin tưởng, ấy tốt như , biểu cảm chân thành như , sao có thể lừa tôi ?
Sau khi đã thông suốt, tôi bất ngờ thấy người trai cũ mà mình từng sâu đậm đang quấn quít với Bạch Lễ.
Chắc chắn là ta đang quấy rối Bạch Lễ.
Tôi vô điều kiện tin tưởng Bạch Lễ, muốn lao ra giúp ấy thoát khỏi rắc rối.
Khi vừa bước ra, lại nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của trai cũ.
“Rõ ràng đã chỉ cần chia tay với Mộng Đồng, em sẽ ở bên mà!”
Biểu cảm của Bạch Lễ lạnh lùng, đôi mắt thường ngày trông vô cùng ấm áp giờ đây cũng trở nên lạnh lẽo tựa khối băng.
Cô ấy nhạt, đôi mắt xanh thẳm từ biển cả tên kia từ đầu đến chân, thái độ khinh bỉ như đang thấy một thứ rác rưởi không đáng nhắc tới.
“Tôi những lời đó khi nào? Là tự muốn chia tay với Tiểu Đồng mà thôi.”
Anh ta kinh ngạc người cá trước mắt, người mà ta dùng cả đời cũng không thể nào với tới.
Bạch Lễ như một viên ngọc quý, tỏa sáng rực rỡ, bất kể ai đứng cạnh cũng sẽ bị ánh sáng của cho mờ nhạt.
Một viên ngọc quý như , sao lại không khiến người ta nảy sinh lòng tham?
Tất cả mọi người giống như kẻ trộm, đều muốn đánh cắp trái tim ấy, khi tiến lại gần, mới nhận ra người đầy gai nhọn, sẽ người ta bị thương.
Anh ta đã cùng tôi vượt qua những năm tháng cấp ba, thi đậu vào ngôi trường đại học như lời hứa hẹn, chúng tôi vốn dĩ có thể cùng nhau có một tương lai tươi sáng.
Nhưng ngay khoảnh khắc thấy Bạch Lễ, mọi lời thề non hẹn biển trong lòng ta đều mất đi như những bọt sóng nước.
Trái tim ta đã lệch hướng, ta biết Bạch Lễ là cùng phòng của tôi, nên đã viện cớ để lấy số liên lạc của Bạch Lễ từ tôi.
Ban đầu ta chỉ dám mơ tưởng.
Sau đó, lại cảm thấy Bạch Lễ cũng có cảm tương tự như mình.
Nếu không, tại sao khi ta đi chơi với tôi, Bạch Lễ luôn nghĩ đủ cách để theo cùng?
Tại sao khi tôi rời đi để vào nhà vệ sinh, Bạch Lễ lại chằm chằm ta?
Anh ta lén lút sau lưng tôi, trò chuyện suốt đêm với Bạch Lễ.
Người cá luôn nuông chiều từ nhỏ, nhận vô số thương, dù trong lúc trò chuyện vẫn hơi lạnh lùng, ta cũng thấy chẳng có gì quan trọng.
Một đẹp như , kiêu ngạo một chút cũng không sao.
Anh ta đã bị mê hoặc hoàn toàn, vào một ngày nào đó sau khi đã thổ lộ cảm, Bạch Lễ rằng ta đã có , nên ấy không thể đồng ý lời tỏ .
Như một người mù quáng, ta nghĩ rằng mình có cơ hội, chỉ là do đã có nên Bạch Lễ mới không đồng ý mà thôi.
Vì , ta không ngần ngại chia tay với tôi.
Nhưng cái kết trong tưởng tượng, ôm mỹ nhân trong tay, lại không thành hiện thực.
Cho đến khoảnh khắc này, ta mới nhận ra mình đã bị chơi .
Đúng , một người như Bạch Lễ, có biết bao nhiêu người theo đuổi?
Anh ta không tiền, không thế, Bạch Lễ sao có thể để ý đến chứ?
Bạch Lễ chỉ xem ta như một con chó vẫy đuôi, như một chiến lợi phẩm chứng tỏ sức quyến rũ của mình, khi mất hứng thì có thể đá đi một cách dễ dàng.
Khi vẫn còn mơ hồ, Bạch Lễ đã rời đi.
Anh ta thì đang nghĩ liệu có khả năng quay lại với tôi hay không, nghĩ đi nghĩ lại, chắc là không thể nữa.
Anh ta tự khổ, hối hận vì sự lựa chọn trước đây của mình.
Và tôi, người đã chứng kiến tất cả, cả người lạnh toát, nước mắt lăn dài trên má.
Bạn thấy sao?