Bạn Thân Mỹ Nhân [...] – Chương 6

4.

Sau khi mối quan hệ rạn nứt, tôi không còn phải giả vờ thân thiết với ta nữa.

Thực ra, sống một mình cũng không có gì khó khăn, ngược lại, khi chẳng còn Bạch Lễ, tôi không phải nền cho ta nữa.

Điều duy nhất không tốt, là tôi luôn bị Bạch Lễ quấy rầy.

Dù đi đâu, ta cũng như một cái bóng bám theo không rời.

Bất kể tôi mắng hay tránh thế nào, ta vẫn kiên quyết xuất hiện xung quanh, khiến tôi cảm thấy vô cùng bất lực.

Bạch Lễ tỏ vẻ tội nghiệp, như thể chính ta mới là nạn nhân.

Những người quan tâm đến Bạch Lễ đều thấy cách ta và tôi tương tác.

Không biết từ đâu xuất hiện tin đồn rằng tôi vì ghen tị nên liên tục bắt nạt Bạch Lễ, nàng mỹ nhân ngư yếu đuối đáng thương, không chỉ sai bảo ấy việc mà còn tống tiền ấy nữa.

Những tin đồn vô căn cứ này khiến giáo viên chủ nhiệm tìm gặp tôi, từng câu đều là những lời trách móc về hành của tôi.

Trong mắt mọi người, Bạch Lễ luôn là một nạn nhân yếu đuối đáng thương.

Tôi không biết phải giải thích với giáo viên chủ nhiệm thế nào, dù đã rằng là Bạch Lễ tự bám theo tôi, giáo viên chủ nhiệm chỉ nửa tin nửa ngờ.

Không ai tin cũng là điều dễ hiểu.

Dù sao, Bạch Lễ xuất sắc như , sao ta lại cần phải níu kéo một người tôi bình thường như tôi ?

Rời khỏi văn phòng, ánh nắng ngoài kia chói lóa đến mức không thể mở mắt.

Tôi cảm thấy vô cùnglạnh lẽo.

Từ khi gặp Bạch Lễ, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Mỗi khi cố hết sức thoát ra, ta có thể dễ dàng kéo tôi xuống đó.

Cứ thế lặp đi lặp lại, không có hồi kết.

5.

Thật bất ngờ, thời gian này Bạch Lễ bỗng dưng yên ắng trở lại.

Cô ta ít khi ở trong ký túc xá hơn trước, ngoài thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối, gần như luôn ở bên ngoài.

Chỉ cần ta không phiền, tôi cũng không quan tâm gì.

Tất cả những chuyện rắc rối dường như bắt đầu lắng xuống, và tôi cũng có một cuộc sống mới.

Tôi tham gia câu lạc bộ, quen thêm mới, thậm chí còn có tiến triển với một đàn mà trước đó đã kết .

Mọi thứ đang diễn ra theo hướng tốt đẹp, dù đôi lúc không tránh khỏi việc phải gặp mặt Bạch Lễ, chỉ cần không chuyện hay quan tâm đến ta, thực ra cũng không quá khó chịu.

Sau một lần bị tổn thương, tôi đã trở nên khôn ngoan hơn, mọi chuyện liên quan đến Bạch Lễ, tôi đều không nghe không thấy, giữ cho bản thân hoàn toàn tách biệt với ta.

Học hành, công việc trong câu lạc bộ, , , tất cả đều tôi sắp xếp rất ổn thỏa.

Tôi đã đạt chứng chỉ mà mình mong muốn, theo tự nhiên, tôi cũng trở thành người với đàn đã mập mờ trước đó.

Nhưng rất nhanh, mối quan hệ này lại gặp trục trặc.

Chỉ sau hai tháng, đàn đề nghị chia tay với tôi.

Tôi chẳng còn buồn bã như lần trước, không tránh khỏi cảm giác nghi ngờ bản thân.

Chẳng lẽ trong tôi thực sự là người tồi tệ đến sao?

Tại sao lại không thể ở bên ai đó đến cuối cùng chứ?

Nhưng vào một ngày cờ đi ngang qua quán cà phê trước cổng trường, thấy đàn vừa chia tay với tôi đang e thẹn và cẩn trọng hẹn hò với Bạch Lễ, trong lòng đã có câu trả lời rõ ràng.

Tôi tưởng rằng mình đã thoát khỏi bóng đen mà Bạch Lễ mang lại, ở nơi không thấy, ta vẫn như một thứ bẩn thỉu, nhơ nhuốc mà tôi không thể thoát khỏi, âm mưu hút cạn tủy xương của tôi mới chịu dừng lại.

Cơn giận hoàn toàn đánh tan lý trí cuối cùng, đầu óc trống rỗng, khi thấy họ bước ra khỏi quán cà phê cùng nhau, tôi lao lên và tát ta một cái.

“Đồ hèn hạ!”

Đây là lần đầu tiên tôi đánh người, gián tiếp thừa nhận rằng bản thân thực sự đang bắt nạt nàng mỹ nhân ngư yếu đuối đáng thương này.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều bị thu hút, đàn đứng sững một bên, khi thấy dáng vẻ mặt điên cuồng của tôi, ta ghét bỏ đứng chắn trước mặt Bạch Lễ, đóng vai như một dũng sĩ bảo vệ công chúa cao quý của mình.

“Đủ rồi! Anh chia tay với em không liên quan đến Bạch Lễ, em có thể đừng loạn nữa không?”

Tôi loạn?

Anh ta nghĩ mình là ai, thật sự cho rằng mình là thứ gì đó đáng giá sao?

Còn không lại bản thân đi, Bạch Lễ vốn không ưa thích ta, ta chỉ thích cướp những thứ thuộc về tôi thôi.

Tôi không tức giận vì ai đó lại cướp trai mình, mà tôi gần như phát điên vì người đó chính là Bạch Lễ.

Tại sao ta không chịu buông tha cho tôi chứ!

Tôi đẩy ta ra, lao lên và đánh nhau với Bạch Lễ, thực ra là chỉ một mình tôi tác vật lí mà thôi.

Tôi nắm tóc Bạch Lễ, tát vào mặt ta, mỗi cú đánh sau đều mạnh hơn lần trước.

Bạch Lễ không chống cự, ta chỉ thu mình lại, để tôi đánh cho đã, rồi dùng đôi mắt ướt át tôi đầy vẻ đáng thương.

Nhưng tôi vốn dĩ chính là ghét bỏ đôi mắt đó nhất, chúng quá lừa dối, ngay cả tôi, người bị , cũng đã nhiều lần bị đôi mắt của ta đánh lừa.

Tôi chửi bới, những lời lẽ thô tục mà vốn dĩ không nên dùng để về một mỹ nhân ngư xinh đẹp thuần khiết như ta, đó là vũ khí duy nhất tôi có để trả thù mà không đổ máu.

Người vây quanh càng lúc càng đông, có người xem kịch, có người quay phim.

Tôi không quan tâm, Bạch Lễ cũng không quan tâm, ta cứ tôi, nước mắt không biết từ khi nào đã ướt đẫm khuôn mặt ta.

Sau khi đàn tách chúng tôi ra, tóc của Bạch Lễ bị tôi giật đứt vẫn còn vướng trong kẽ tay.

Tôi vẫn chưa hết giận, trông tôi bây giờ chẳng khác gì một kẻ điên.

Bạch Lễ khóc lóc, đôi môi ta run rẩy, dưới mái tóc rối bù che khuất má là những vết xước do móng tay tôi ra.

Người cá coi trọng nhan sắc nhất, ta dường như không nhận ra, chỉ ngỡ ngàng và nghẹn ngào tuyệt vọng, ngón tay run rẩy chỉ về phía đàn đang bảo vệ ta.

“Cậu đánh tôi? Cậu đánh tôi chỉ vì ta sao?”

Tôi gần như phát điên, mất hết lý trí, không nhận ra sự oán hận trong giọng của ta.

“Tao đánh mày đấy, đồ hèn! Tại sao mày lại thế với tao? Tại sao mày luôn cướp những thứ thuộc về tao thế?”

Bạch Lễ không nghe thấy, ta ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ, giọng càng lúc càng thấp.

“Tôi chỉ giúp cậu rõ bộ mặt thật của những người đàn ông đó thôi, mà cậu còn đánh tôi.”

Cô ta vừa khóc vừa tố cáo tôi với vẻ mặt đầy uất ức.

Nhưng những lời đó vào tai tôi nghe chẳng khác gì một sự châm biếm.

Lòng người vốn không thể chịu lời lẽ thách thức, ta lại tổn thương tôi dưới danh nghĩa giúp đỡ, cố ý dụ dỗ người của tôi.

Sao ta còn mặt mũi với tôi những lời đó?

Người xem phần lớn đều là sinh viên cùng trường, tôi đã có thể tưởng tượng ra rằng sau hôm nay, trên diễn đàn và tường tỏ của trường, họ sẽ chửi rủa tôi thế nào.

Không sao cả, dù sao tôi cũng đã bị chửi rủa đủ nhiều rồi.

Tôi quay lưng rời đi, trở về trường.

Tôi không thể tiếp tục ở cùng phòng với Bạch Lễ nữa, sau khi quay về, tôi tìm gặp một người cùng ký túc xá và đề nghị đổi phòng với cậu ấy.

Bạch Lễ thích như , ngoài tôi ra, không ai không muốn ở chung phòng với ta cả.

May mắn thay, người này có quan hệ không tốt với cùng phòng, nên khi tôi vừa hỏi, cậu ấy liền đồng ý ngay.

Cho đến giờ, Bạch Lễ vẫn chưa biết chuyện tôi sắp chuyển đi.

Cho đến khi ta trở về, thấy tôi đang thu dọn đồ đạc, ta ngẩn người mất vài giây.

Những vết thương trên mặt vẫn chưa xử lý, vết tát và vết xước do tôi ra vẫn nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp kia, trông vô cùng thảm .

Tôi khinh bỉ nhạt, không biết ta ra bộ dạng này là để ai xem.

Cô ta đứng đó, chiếc giường trống không của tôi, cuối cùng cũng tìm lại giọng của mình.

“Cậu đang ?”

Tôi ngẩng lên ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng.

Đóng vali lại, trong ký túc xá, đồ đạc của tôi không còn lại nhiều nữa.

“Tôi sẽ dọn đi, từ giờ có thể thoải mái đi quấy rối người khác rồi.”

Bạch Lễ không cảm tôi, đôi tay buông thõng bên người đang run rẩy.

“Dọn đi đâu?”

Tôi rạng rỡ, lời lại chứa đầy ác ý.

“Không liên quan đến .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...