Bạn Thân Mỹ Nhân [...] – Chương 7

6.

phòng bên vẫn chưa dọn đồ xong.

Hai người đã hẹn ngày mai mới chuyển phòng, nên tôi cũng không vội trong vài tiếng tới này.

Nhưng đến giờ hẹn, ấy đột nhiên đổi ý, rằng sẽ không chuyển phòng nữa.

Tôi hỏi lý do, ấy ấp úng mãi mà không rõ ràng gì.

Bạch Lễ không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng, giọng ta chứa đựng sự vui vẻ khi gọi tôi.

“Tiểu Đồng.”

Tôi quay đầu lại, trong lòng bỗng hiểu rõ ngọn ngành.

Dù rất muốn mắng người, tôi đã không còn sức lực để cãi nhau với ta nữa.

Tôi chỉ im lặng ta, Bạch Lễ chẳng hề có chút dấu hiệu nào của sự hối lỗi, thậm chí còn dịu dàng rằng đã mua đồ ăn cho tôi, bảo tôi về ăn cơm.

Hôm nay không thể chuyển phòng , tôi cảm thấy nghẹn lại trong lòng, không cam tâm mà quay trở về phòng cũ.

Khi đi ngang qua Bạch Lễ, tôi không ngần ngại hất mạnh vào vai ta.

Bạch Lễ không bận tâm đến tính khí của tôi, ta mỉm một cách bất lực.

Sau khi tôi rời đi, Bạch Lễ phòng bên đã vỡ thỏa thuận và mỉm một tiếng “Cảm ơn.”

Khi Bạch Lễ quay trở về phòng, vừa vặn thấy tôi đang ném phần ăn mà ta đã mua vào thùng rác.

Như thể tôi cố ý chờ ta về để điều đó trước mặt, lần này tôi thậm chí còn không thèm che giấu sự phẫn nộ.

Bạch Lễ nhớ đến những món mỹ phẩm tôi cũng đã ném đi trước đó, khẽ khổ.

Cô ta hỏi tôi: “Không thích ăn cái này à? Vậy chúng ta đi ăn ngoài đi, mình nhớ cậu rất thích món Hàn ở trung tâm thương mại kia.”

Tôi không gì, chỉ đặt lại mọi thứ vào chỗ cũ mà không thèm đáp lời.

Bạch Lễ biết tôi không muốn chuyện với ta, bởi trong mắt tôi, những gì ta đều là sai trái cả.

----

Thực ra, Bạch Lễ không nghĩ bản thân đã sai điều gì.

Nếu không có mình, tiểu Đồng sẽ bị những gã đàn ông có ý đồ xấu lừa gạt.

Mộng Đồng lại đổ lỗi cho vì những lỗi lầm của họ.

Bạch Lễ cảm thấy rất buồn.

Những gã đàn ông đó không thể cưỡng lại cám dỗ, dù không có Bạch Lễ này, sau này cũng sẽ có vô số lý do khác khiến họ đương nhiên phản bội ấy thôi.

Tiểu Đồng thật ngốc mà.

Đến giờ cậu vẫn chưa hiểu sao? Chỉ có tôi mới thật lòng đối tốt với cậu mà thôi.

Bạch Lễ cảm thấy tủi thân vô cùng.

----

Bạch Lễ đỏ mắt, nắm lấy cánh tay tôi.

“Tiểu Đồng, chuyện với mình đi.”

“Đừng chạm vào tôi!” Tôi phản ứng mãnh liệt, như thể ta là thứ gì đó bẩn thỉu.

----

Sự căm ghét trên gương mặt Mộng Đồng Bạch Lễ đau lòng vô cùng.

Cô cảm thấy rất bất lực.

Trước đây hai người thân thiết biết bao.

Ôm nhau, nắm tay nhau, hai người như một cặp nhân .

Chỉ vì những gã đàn ông đó đã lấy mất trái tim tiểu Đồng, nên ấy mới đối xử với mình như .

Từ rất lâu, Bạch Lễ đã xác định rằng tiểu Đồng là người mà bản thân muốn ở bên.

Bạch Lễ biết rõ mình muốn gì.

Người cá là một loài sinh vật kỳ diệu, trước khi tròn 20 tuổi, họ không có giới tính chính xác, ban đầu hầu hết đều duy trì hình dáng nữ giới.

Sau khi trưởng thành, họ có thể chọn lại giới tính mà mình muốn.

Trước khi gặp Mộng Đồng, Bạch Lễ bố mẹ nuôi dạy như một thực thụ.

Bạch Lễ lớn lên và tận hưởng thương đặc biệt từ mọi người xung quanh.

Họ thích vẻ đẹp duyên dáng của , đôi mắt và mái tóc dài xin đẹp kia.

Bạch Lễ còn thông minh, khéo léo trong giao tiếp.

Mẹ sau này nhất định sẽ trở thành một người cá vô cùng xuất sắc, và ấy cũng tin là như .

Bạch Lễ giữ gìn hình ảnh mà mọi người thích.

Sự dịu dàng của hoàn hảo đến mức không ai có thể tìm ra khuyết điểm nào.

Lại còn bao dung với tất cả mọi người, người tốt, kẻ xấu, những điều này không có nhiều khác biệt trong mắt .

Nhưng quyết định mà Bạch Lễ mất gần 20 năm để chắc chắn và theo đuối, lại hoàn toàn sụp đổ sau khi gặp Mộng Đồng.

Nếu Mộng Đồng thích nữ giới, Bạch Lễ vẫn có thể giữ dáng vẻ này để đối diện và theo đuổi .

Nhưng Mộng Đồng lại thích nam giới, và còn có một người trai là mối đầu đã đương nhiều năm.

Mộng Đồng là một con người truyền thống, ấy trai mình rất nhiều, cũng chỉ thích nam giới, vì trước khi phân hóa, ấy và tôi chỉ có thể là bè mà thôi.

Tôi sợ ấy cảm thấy mình ghê tởm, sợ tôi không chấp nhận sự thay đổi giới tính đột ngột này, vì mới chọn cách giấu diếm, sau đó tìm mọi cách để tiểu Đồng chia tay với mối đầu.

Bạch Lễ phải thừa nhận rằng, hắn không hoàn hảo.

Vừa hèn hạ, lại ích kỷ, để giữ Mộng Đồng lại, hắn chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn đê hèn, khiến chỉ còn lại mình hắn.

Giờ đây, hắn đã hỏng mọi thứ, tiểu Đồng đã hoàn toàn chán ghét hắn, dù là nam hay nữ, hắn cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Bạch Lễ bắt đầu sợ hãi.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo, luôn có những sai sót ở một số khía cạnh.

Sự thông minh của Bạch Lễ dẫn đến việc tự mãn, hắn nghĩ rằng mình có thể kiểm soát hoàn toàn cuộc sống của bản thân.

Cũng từng nghĩ rằng thậm chí đến Thượng Đế cũng ưu ái mình, giờ phút này, Bạch Lễ mới nhận ra rằng, bản thân vốn đã không thể dự đoán gió sẽ thổi về hướng nào vào giây tiếp theo.

----

Khi Bạch Lễ sụp đổ và khóc lóc thảm thiết, rằng ta tôi, cũng vừa lúc thấy ánh mắt phức tạp của tôi.

Tôi đang cảm thấy ghê tởm, ghê tởm con người ta, ghê tởm thứ của ta dành cho mình.

“Mình cậu mà, tiểu Đồng, chúng ta không phải là bè tốt nhất sao? Đừng đối xử với mình như !”

Cô ta thậm chí còn quỳ gối trước tôi.

Nhưng Bạch Lễ lúc này khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Tôi nghĩ rằng ta đang quá cực đoan, có lẽ Bạch Lễ thật sự có vấn đề gì đó.

----

Đến thời điểm hiện tại, Mộng Đồng chỉ nghĩ rằng cái gọi là của Bạch Lễ chỉ là sự chiếm hữu giữa những người mà thôi.

Đầu óc chậm chạp của vẫn chưa nhận ra vấn đề nằm ở đâu, vốn chẳng có hứng thú cố gắng tìm hiểu về thói quen của các loài khác, nên cũng không biết rằng sau nửa tháng nữa, vào sinh nhật thứ 20 của Bạch Lễ, hắn sẽ bước vào giai đoạn phân hóa quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

----

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...