7.
Đồ của tôi bị mất rồi.
Chỉ là một chiếc dây buộc tóc rẻ tiền, từ nhỏ tôi đã sống trong một gia đình bình thường nên có thói quen tiết kiệm mọi thứ.
Phản ứng đầu tiên khi mất đồ của tôi, là phải tìm lại nó.
Tôi cũng không biết mình nghĩ gì nữa, như thể có một sự gợi ý vô hình, tôi mở tủ của Bạch Lễ ra, rồi thấy chiếc dây buộc tóc của mình.
Không chỉ có dây buộc tóc, còn có cả bút của tôi, kẹp tóc, thỏi son đã còn lại không nhiều, chiếc cốc nước biến mất mấy ngày trước.
Tôi sững người.
Đồ của tôi sao lại có ở chỗ ta?
Bạch Lễ đã bị giáo sư gọi đi, giờ trong phòng chỉ có mình tôi.
Trong đầu tôi lóe lên điều gì đó, mắt mở to, rồi lấy điện thoại ra để lưu lại bằng chứng.
Tôi thậm chí còn cảm thấy có một chút niềm vui âm thầm dâng lên, như thể cuối cùng bản thân cũng đã nếm vị ngọt của sự chiến thắng trong cuộc chiến không hồi kết này.
Tất nhiên tôi biết điều kiện gia đình của ta, không cần phải ăn trộm những thứ rẻ tiền này.
Nhưng có những người giàu vẫn có thói quen ăn cắp vặt.
Không phải vì muốn có những thứ đó mà đi ăn trộm, mà là để thỏa mãn cảm giác khi ăn trộm.
Bạch Lễ đúng là một kẻ điên, tôi không nghi ngờ gì về việc ta có một sở thích tâm lý đặc biệt này, và cũng không tò mò lắm.
Tôi chỉ biết rằng, bây giờ cuối cùng bản thân đã có cơ hội để lật lại ván cờ này.
Tôi đăng ảnh chụp Bạch Lễ ăn trộm đồ lên bức tường confession của trường, mất một khoảng thời gian dài để sắp xếp lại mọi hành của Bạch Lễ, tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của ta, đòi lại công bằng cho bản thân.
Nhưng trong số những việc mà tôi tố cáo về ta, việc ăn trộm dường như đã trở thành một lỗi nhỏ nhặt không đáng kể.
Sau khi bài viết trên confession đăng, rất nhanh đã thu hút sự ý và thảo luận, bởi vì chỉ cần là chuyện về Bạch Lễ thì luôn mọi người quan tâm.
Tôi đầy hào hứng chờ đợi những lời phán xét Bạch Lễ, tôi muốn cho họ thấy Bạch Lễ thực sự là một người độc ác và đê tiện như thế nào.
Bình luận đầu tiên xuất hiện trong khu vực bình luận trống rỗng.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với những gì tưởng tượng, mũi nhọn sắc bén lại chỉ thẳng về phía tôi.
[Giả đấy à? Người như Bạch Lễ vừa xinh đẹp lại vừa giàu, ăn trộm mấy thứ đó để gì chứ?]
[Tôi thấy này có chứng hoang tưởng rồi đấy, nhân cách của Bạch Lễ chúng tôi còn không biết sao?]
[Bình tĩnh đi, lần trước ở cổng trường ta đánh mỹ nhân ngư, Bạch Lễ đã không tính toán rồi mà ta còn đằng chân lân đằng đầu.]
[Chưa thấy ai đê hèn như thế cả, Bạch Lễ đối xử với tốt như thế mà còn đi bịa chuyện xấu ấy, thật là kinh tởm.]
Những lời nghi ngờ và chửi rủa nhắm thẳng vào tôi, dày đặc và nhanh chóng chiếm đầy màn hình.
Tôi cầm điện thoại, cả người run rẩy.
Hốc mắt nóng lên như sắp khóc, tôi muốn tranh cãi với họ, đôi tay run rẩy đến mức không thể giữ nổi điện thoại.
Tất cả cơn giận dữ đều biến thành sự bất lực.
Tôi bối rối không hiểu nổi.
Rốt cuộc Bạch Lễ đã bỏ bùa mê gì mà khiến họ trung thành bảo vệ ta đến ?
Bạch Lễ cũng đã thấy bài đăng đang hot lên này.
Là cùng lớp phụ trách chung một dự án nào đó đã cho biết.
----
Bạch Lễ bình tĩnh đọc từng chữ mà tiểu Đồng đã vất vả viết ra, không bộc lộ bất kỳ cảm buồn bã hay khó chịu nào, thậm chí còn mỉm nhẹ.
Người cùng lớp bực tức thay cho hắn, Bạch Lễ chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Sớm biết , hắn đã không mang những bức ảnh chụp lén Mộng Đồng về nhà, để ấy biết cũng tốt.
Bộ óc chậm chạp của ấy luôn không nhận ra cảm của Bạch Lễ dành cho , dù hắn có thẳng thắn rằng mình , cũng chỉ hắn bằng ánh mắt giận dữ, chưa bao giờ để tâm đến lời hắn
Bạch Lễ rất muốn quay về gặp Mộng Đồng ngay bây giờ, gần đây hắn quá bận, còn vài việc chưa xong.
Hắn đồng hồ, còn khoảng ba tiếng nữa, sau khi hoàn thành công việc, có thể về và mang cho Mộng Đồng ly trà sữa mà thích nhất.
Trước đây mỗi khi tôi giận hay buồn, Bạch Lễ luôn dùng cách này để dỗ .
Hy vọng lần này cũng có tác dụng, hắn đã đến đường cùng rồi, chỉ mong có thể điều gì đó để khiến tiểu Đồng vui mà thôi.
8.
Kết thúc công việc, trời đã tối, Bạch Lễ mệt mỏi trở về ký túc xá thì mới phát hiện mình không mang theo chìa khóa.
Hắn thở dài, định gọi điện cho Mộng Đồng, lại nhớ ra rằng đã chặn và xóa hết mọi liên lạc với hắn từ lâu.
Vào thời điểm này, Mộng Đồng vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường lướt điện thoại để giải tỏa cơn giận tích tụ trong ngày.
----
Tôi đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài, đó là giọng của Bạch Lễ, nhẹ nhàng, êm ái, khiến tôi cảm thấy ghê tởm theo phản xạ tự nhiên.
Cô ta nài nỉ tôi mở cửa giúp vì không mang theo chìa khóa.
Tôi không muốn xuống giường, chính xác hơn là không muốn mở cửa cho ta.
Tiếng bên ngoài vẫn tiếp tục, tôi muốn dùng cách thức trẻ con này để trả đũa Bạch Lễ, trong lòng lại không thể vượt qua điều đó.
Về mặt đạo đức, tôi không phép như .
Nhưng những nỗi đau mà tôi phải chịu vì ta thì thế nào?
Chẳng lẽ cứ phải nhịn sao?
Tôi quyết định trùm chăn kín đầu, miễn là không nghe thấy thì coi như không biết.
----
Bạch Lễ biết rằng hôm nay Mộng Đồng sẽ không mở cửa cho hắn.
Hắn gõ cửa liên tục vài phút, lòng bàn tay đã tê rần, trời đã khuya, trong hành lang ký túc xá cũng chẳng còn ai.
Hắn có thể đi khách sạn ngủ qua đêm, hoặc tìm một phòng ký túc nào đó ở nhờ.
Rất nhiều người muốn kết với Bạch Lễ, hắn chắc chắn không đến nỗi không có chỗ để ở.
Nhưng Bạch Lễ không .
Hắn chỉ đứng trước cửa, không biểu lộ cảm gì, chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, như thể đang xuyên qua tấm gỗ để thẳng vào Mộng Đồng, người đã nhẫn tâm nhốt hắn ngoài cửa.
Bạch Lễ rất tức giận, hắn cảm thấy Mộng Đồng quá lạnh lùng với mình.
Dù hắn đã dỗ dành và xin lỗi Mộng Đồng biết bao nhiêu lần, vẫn không chịu tha thứ.
Chẳng lẽ trong tất cả những chuyện này Mộng Đồng không có chút trách nhiệm nào sao?
Những gã đàn ông đó thật ghê tởm, hắn vẫn có thể chịu đựng sự quấy rối của họ vì Mộng Đồng.
Vậy tại sao không thể nghĩ cho hắn một chút?
Một mỹ nhân ngư với mái tóc bạc lặng lẽ đứng trong hành lang đêm tối, trông vô cùng đơn và lẻ loi, hắn như một bức tượng bất , càng như đang cố chấp với một điều gì đó.
----
Tôi không biết mình đã ngủ thế nào, cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức vào sáng hôm sau.
Đưa tay ra khỏi chăn để tắt chuông, ngay khi tiếng chuông dừng lại, ký ức về chuyện tối qua bất chợt ùa vào trong đầu.
Tôi mở mắt, lấy tay ôm trán rồi mơ màng về phía cửa.
Cô ta chắc đã ở khách sạn qua đêm rồi, đúng không?
Không thể nào đứng chờ cả đêm ở cửa , ta thông minh như mà, sao có thể ngốc ?
Nhưng khi chuẩn bị ra ngoài đi học, cánh cửa phòng vừa mở ra, tôi đã thấy Bạch Lễ đứng trước đó, sắc mặt tái nhợt, u ám.
Trong tay ta vẫn cầm một ly trà sữa đã nguội lạnh, là của nhãn hiệu mà tôi thích nhất.
Tôi giật mình, theo phản xạ lùi lại nửa bước, ánh mắt trong khoảnh khắc tỏ ra hoang mang.
Cô ta vẫn mặc bộ đồ hôm qua, trang điểm nhẹ nhàng, sắc mặt thì mệt mỏi kinh khủng.
Tôi kinh ngạc nghĩ rằng, ta không thực sự đứng đây cả đêm chứ?
Có chút cảm giác tội lỗi, tôi cố gắng tỏ ra lạnh lùng, lướt qua ta mà không một lời.
Thấy tôi không thèm một câu, thậm chí không đưa ra lời giải thích, cơn giận tích tụ bấy lâu của Bạch Lễ không thể giấu nữa.
Cô ta nắm lấy cánh tay tôi, chặn tôi lại, khi tôi hét bảo buông ra, Bạch Lễ tôi đầy giận dữ, giọng vốn dịu dàng giờ đây càng trở nên sắc bén.
“Cậu mau xin lỗi mình đi!”
Tôi ngẩn người, lên vì sự ngớ ngẩn của ta.
“Tôi phải xin lỗi vì cái gì? Là lỗi của khi không mang chìa khóa à!”
Ban đầu còn hơi áy náy, bị ta ép buộc như , chút cảm ít ỏi đó lập tức biến mất.
Cô ta bị tôi hỏi đến nỗi không gì.
----
Đúng, là Bạch Lễ ngu ngốc, tự mình đứng chờ cả đêm, hắn tưởng Mộng Đồng sẽ mềm lòng, sẽ cảm thấy áy náy, lại lạnh lùng hơn cả những gì hắn tưởng.
Hắn mím môi, không gì, những điều bị dồn nén trong lồng ngực như một quả bóng bay dần dần căng phồng, lấp đầy hắn.
----
Trong giây phút tiếp theo, ta đột ngột kéo tôi lại gần, giữ lấy gáy tôi và hôn xuống.
Nụ hôn thoang thoảng hương thơm cướp đi hơi thở của tôi, tôi bị hôn bất ngờ.
Những chiếc răng cứng cáp cắn vào đầy giận dữ như để trút lên cơn thịnh nộ.
Tôi bỗng hoảng sợ, mất vài giây mới phát hiện điều gì đang xảy ra, vụng về đẩy mạnh ta.
Khuôn mặt tôi đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Không phải vì rung , mà là vì ghê tởm.
Chẳng có do dự, tôi tát Bạch Lễ một cái và chửi là ta điên rồi.
May mắn là hành lang vắng người, không ai thấy, nếu không tôi chắc chắn sẽ muốn gi*t ta ngay bây giờ.
Tôi quay người nhanh chóng bước đi, là rời đi thực chất là đang chạy trốn.
----
Bạch Lễ không một lời, dù bị Mộng Đồng đánh hắn cũng không còn tỏ ra tội nghiệp như lần trước.
Hắn theo bóng lưng rời đi, khuôn mặt tối tăm đáng sợ, hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày.
----
Bạn thấy sao?